Không thể nói ra, không thể nói với bất cứ người nào… nếu không chẳng những ở nhà không thể ngẩng đầu lên mà ra ngoài cũng sẽ chịu đủ chê cười…
Rốt cuộc Lâm Phương cũng có bí mật muốn giấu cha mẹ.
Lâm Phương lắc đầu, “Đều tại con đi đứng sơ sẩy.”
Mặt Điền thị vẫn không đổi sắc: “Con đi nhìn Lâm Đại lang có đúng không?”
Lâm Phương kinh hoàng ngẩng đầu lên, toàn bộ biểu cảm đều bị Điền thị nhìn rõ mồn một nên biết có giấu cũng không được, “Con chỉ định đi nhìn một cái.” Nước mắt Lâm Phương lại ào ra, “Nhưng chưa kịp nhìn thấy đối phương con đã ngã bất tỉnh mất rồi, nhờ có Minh Anh kịp thời chạy tới, bằng không thật xấu hổ không biết kể đâu cho hết.”
Điền thị lấy khăn ra lau nước mắt cho Lâm Phương, thử đổi cách dò hỏi: “Thế con còn muốn gả cho Lâm gia nữa không?”
Trước mắt Lâm Phương lập tức hiện lên bóng người đáng sợ kia, sống lưng liền ớn lạnh tựa như có ngàn vạn con sâu bò lổm nhổm trên người. Nàng ta tái mặt, vừa định nói câu gì đó lấp liếʍ cho qua chuyện thì bên ngoài chợt vang lên tiếng của Chu bà tử, “Mau đánh xe sang một bên.”
Sau đó là tiếng bước chân rầm rầm, chờ cho tiếng động kia xa dần, Điền thị mới gõ vào thành xe, Chu bà tử tiến lên thưa: “Là một quan binh, bọn họ đi về phía nhà của nhánh cả ạ.”
Điền thị lập tức rũ mắt suy nghĩ, rồi lệnh cho Chu bà tử: “Phái người âm thầm đi hỏi thăm.”
Lâm Phương nghe nói có quan binh đi tới chỗ nhánh cả thì bất giác thấy nhẹ nhõm, “Nói vậy con trở về mới mẹ là đúng rồi.”
…
Lão thái thái nhánh cả nhấc chén trà lên uống một hớp, Bạch ma ma cười nói: “May thật, nếu không phải Tứ tiểu tự mình thư gây chuyện thì đến giờ chúng ta vẫn chưa biết làm sao để đẩy cả nhà Nhị thái thái trở về.” Nhị lão gia ở tiền viện đưa tiễn khách khứa xong liền tới chào lão thái thái ra về. Đúng là khó đối phó nhất cũng chỉ có Nhị thái thái, người phụ nữ này ngày thường luôn ra vẻ hiền lành từ bi, nhưng đã ra tay thì không hề thua ai.
Lão thái thái nhánh cả liếc nhìn Lâm Di đang nghỉ ngơi ở buồng trong.
Nếu không có Lục nha đầu, e bà đã nhắm một mắt mở một mắt cho Điền thị dọn vào nhà rồi, dù sao bên ngoài Điền thị cũng có tiếng hiền lành dễ gần, mà bà cũng muốn nhìn xem Điền thị rốt cuộc có ý định gì. Trước khi qua đời Doãn Lễ từng nói với bà, lúc bà trăm tuổi nên giao gia sản của nhánh cả lại cho nhánh thứ hai. Bà dĩ nhiên hiểu ý của con trai, phu quân bà chinh chiến bên ngoài nhiều năm như vậy, không gì khác ngoài muốn cho tổ tiên nhà họ Trần thêm vang danh, chẳng ngờ lại để mất tước bị, đến phút cuối ông vẫn thấy thẹn với cha chồng, chết mà không nhắm mắt. Khi đó Doãn Lễ đã thề sẽ lấy lại tước Quảng Bình hầu cho gia đình, nào ngờ lại mất khi tuổi đời còn trẻ… cho nên điều con trai có thể làm cũng chỉ là cầu xin bà chiếu cố con cháu Trần gia.
Lão thái thái nhánh cả âm thầm nuốt ngược nước mắt vào lòng, bà vốn muốn nâng đỡ con trai ruột của Triệu thị, nhưng Trần Doãn Viễn lại một đứa cứng đầu, chưa gì đã rời Kinh dọn tới Phúc Ninh. Trần gia chỉ còn lại hai đứa con trai của Đổng thị, bà biết rõ Đổng thị tâm địa bất chính, dĩ nhiên không muốn giao nhà tổ Trần gia lại cho Đổng thị.
Bây giờ cả nhà Doãn Viễn đã trở lại, rốt cuộc bà cũng có cơ hội thay đổi mọi chuyện.
Lão thái thái nhánh cả đưa mắt nhìn Bạch ma ma, “Lâm Phương rốt cuộc đã đi đâu?”
Bạch ma ma thưa: “Chỉ biết là đến phía Nam viện thôi ạ, không có ai khác nhìn thấy.”
Lão thái thái nhánh cả thở dài, “Trong viện nên có thêm người thôi.”
Nghe vậy Bạch ma ma liền phấn khởi trở lại, “Thế để nô tỳ đi nhờ chỗ quen mua cho chúng ta vài người lanh lợi.””
Lão thái thái nhánh cả bảo: “Từ từ đã. Bên này của chúng ta mà có manh động gì, Nhị lão thái thái bên kia sẽ phát giác ra ngay. Ta muốn giúp đỡ cả nhà Doãn Viễn, làm không khéo thì ngược lại sẽ hại bọn chúng mất.”
Bạch ma ma cúi đầu thưa: “Vẫn là lão thái thái suy nghĩ chu toàn. Theo nô tỳ thấy, hay là cứ trực tiếp bảo Tam lão gia và Tam thái thái dọn vào với chúng ta đi.”
Lão thái thái nhánh cả nói bằng giọng mỉa mai: “Đổng thị chịu để yên mới lạ, bà ta nhất định càng làm chuyện thiêu thân hơn. Vẫn nên chờ thêm một thời gian thì hơn… Nếu Viên gia có thể qua khỏi ải này, về sau cũng có thể giúp đỡ Doãn Viễn.”
Bạch ma ma tươi cười tiến lên bóp vai cho lão thái thái nhánh cả, “Nếu Viên thị đã chịu nhúng tay thì hẳn sẽ không vấn đề gì, người không thấy nhóm nữ quyến tới chơi hôm nay đều hết sức để ý chuyện của Đại cô gia sao, đều là các nhà thường xuyên qua lại với Viên gia, dĩ nhiên bọn họ sợ bị liên lụy. Lâm Đại thái thái còn nhắc tới Lục tiểu thư những hai lần, không cần lão thái thái lên tiếng, Lâm Đại thái thái cũng đã đánh tiếng rồi đấy thôi.”
Lão thái thái nhánh cả phì cười, “Đó là vì có người nóng lòng muốn kết thân với nhà cô ta, ngay cả Tống gia đại phú hộ lớn nhất ở Kim Lăng cũng được mời, ngươi cũng biết đấy, phụ thân của Lâm Đại thái thái sau khi lận đận đường làm quan liền dẫn con cháu trở về quê cũ ở Kim Lăng.”
Lâm gia mấy năm qua không được thuận lợi, làm sao lo liệu được cho thông gia. Tống gia thì khác, tùy tiện giơ một ngón tay là có thể giúp nhà mẹ của Lâm Đại thái thái hưởng lợi. Đây cũng là người mà Lâm Đại thái thái vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được cơ hội kết giao, lần này Điền thị vừa vặn dẫn người tới trước mặt, tâm trạng Lâm Đại thái thái sẽ thế nào không cần nói cũng biết.
Lão thái thái nhánh cả tất nhiên cũng nghĩ tới điểm này, “Người đời thường nói, mười phần mưu tính chỉ nên dùng ba phần, chừa lại bảy phần tích đức cho con cháu. Lâm Phương như vậy cũng vì mẫu thân con bé tính toán quá mức, nếu hôm nay không bị Lâm Phương phá rối thì Điền thị đã là người đại thắng.”
Nằm trên giường, Lâm Di chậm rãi mở mắt ra. Hóa ra là vậy… Nàng còn đang suy đoán nguyên do Điền thị dẫn Tống thái thái đến đây, ra là vì Lâm gia. Lợi dụng Tống Đại gia hại nàng, Điền thị trước giờ hành sự kín kẽ không để lọt một giọt nước, làm gì thèm dùng mưu kế vụng về như vậy, chỉ có Lâm Phương đần độn mới nghĩ ra thôi.
Lâm Di không ngủ được nên định ngồi dậy. Song ngay lúc này bên ngoài lại có tiếng kêu gấp gáp của Thính Trúc: “Lão thái thái, không xong rồi, ngoài cửa bỗng nhiên có không ít quan binh tìm tới, cũng không rõ vì nguyên nhân gì.”
Lâm Di vội vàng xỏ giày bước ra phòng ngoài, lão thái thái nhánh cả vừa nghe liền biến sắc, “Nhà chúng ta không có ai làm quan, chỉ còn mấy nữ quyến mà thôi, tại sao quan phủ lại phái binh tới đây? Ngươi có chắc không?”
Thính Trúc đáp vội: “Quản sự ở tiền viện và bà tử canh cửa đều vào nhà báo ạ, nhóm quan binh kia đã đóng kỹ cửa chính nhà ta, không cho ai ra vào cả.”
Lão thái thái nhánh cả gần như không thể thở được, Lâm Di tiến lên khẽ vỗ lưng giúp bà nhuận khí.
Bạch ma ma nghe thấy thì tay chân cũng lạnh ngắt, “Tại sao? Nhà chúng ta có làm gì phạm pháp đâu? Chẳng lẽ trong nhà có hạ nhân ra ngoài làm chuyện bất nhân sao?”
Bạch ma ma hoảng hốt suy đoán đủ chuyện, hạ nhân là chuyện phạm pháp thì người nha môn sẽ đến phủ cầu kiến chứ đâu có bao vây biến cả Trần gia thành nhà giam thế này.
Ngoài cửa chợt có tiếng hớt hải của bà tử: “Lão thái thái, bây giờ phải làm sao đây, chồng nô tỳ ra ngoài mua đồ về đang bị nhốt ngoài cửa.”
Bà tử này vừa nói xong liền có bà tử khác lên tiếng: “Xe đưa tiễn khách với gã sai vặt và bà tử đi theo xe cũng sắp về tới.”
Người của nhánh cả Trần gia vốn ít ỏi, qua nhiều năm không hề xảy ra sóng gió gì, đột nhiên có biến cố nên thoáng cái tất cả mọi người đã cuống cuồng cả lên.
Hồi lâu sau lão thái thái nhánh cả mới hồi thần lại, “Chỉ là quan binh tới trước cửa mà đã dọa các ngươi thành như vậy, nước có phép nước, người vô tội bọn họ có thể áp đặt được sao?” Vừa nói bà vừa liếc mắt nhìn Bạch ma ma.
Bạch ma ma cũng như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng ra ngoài đuổi đám hạ nhân yếu bóng vía kia đi.
Tiếng ồn ào bên ngoài đã bị Bạch ma ma xua hết, song trong phòng vẫn chìm trong không khí ảm đạm.
“Lục nha đầu, cháu nói xem, tại sao bên ngoài lại như thế?”
Lâm Di thận trọng phân tích: “Cháu gái thấy có hai khả năng, một là Trần gia xảy ra chuyện, lão thái thái bị liên lụy thôi, chỉ cần hỏi thăm xem có phải nhánh thứ hai cũng bị quan binh bao vây hay không thì sẽ biết ngay. Hai là vì chuyện của Viên gia, nhưng bây giờ Đại tỷ đã trở về nhà chính của Viên thị, cho dù bị Đại tỷ phu liên lụy thì quan phủ cũng nên đến Viên gia bắt người, không lý nào lại bao vây nhà chúng ta.” Cho nên Trần gia gặp chuyện không may chính là khả năng lớn nhất.
Lâm Di không khỏi lo lắng cho cha và ca ca mình, chẳng lẽ cha ở nha môn đã xảy ra chuyện, cho nên quan phủ mới phái người tới… Nếu là do cha thì nhìn tình hình này, chắc chắc không phải là tội nhỏ.
Lão thái thái nghe vậy liền kéo Lâm Di ôm vào lòng, “Cháu có sợ không?”
Lâm Di gối đầu lên đùi lão thái thái, “Sợ thì không ạ, bởi vì sợ cũng chẳng ích gì, cái gì nên tới sẽ tới thôi.” Lâm Di vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng thở dài.
“Nếu quả thật là cha cháu xảy ra chuyện rồi liên lụy cháu, ta thật sự hối hận, sớm biết vậy đã hứa gả cháu cho người ta, ít nhất cháu sẽ vô can trong chuyện này.”
Lâm Di cảm nhận được sự quan tâm thật lòng mà lão thái thái dành cho nàng. Thấy bà ôm mình thật chặt như sợ quan binh bên ngoài bất chợt xông vào bắt người, nàng thấy mũi cay cay nhưng vẫn nhoẻn miệng cười với bà, “Bá tổ mẫu, cháu còn nhỏ tuổi, cho dù có hứa hôn sớm cũng không gả ra ngoài nhanh như vậy đâu.”
Lục nha đầu sợ bà lo lắng nên mới nói đùa với bà thế này.
Lâm Di nhớ đến kiếp trước, nàng trơ mắt nhìn cha bị quan binh bắt đi, cha nàng quay đầu lại như muốn cho vợ con một ánh mắt an ủi và xin lỗi nhưng cuối cùng lại bị lôi đi mất. Thế nên sau khi sống lại nàng mới trăm phương nghìn kế thay đổi cảnh ngộ của cả nhà, mong chuyện xưa không tái diễn.
“Bá tổ mẫu.” Lâm Di nhoài người khỏi lòng lão thái thái nhánh cả, “Chúng ta không thể cứ chờ như vậy, phải hỏi thăm được tình hình mới có thể nghĩ cách đối phó.”
Lão thái thái nhánh cả nhìn hy vọng tràn trề trong đôi mắt sáng của Lâm Di… Bà đúng đã già rồi, ý chí chiến đấu không bằng cả một đứa trẻ mới mười ba tuổi đầu, “Cháu nói rất đúng, chúng ta không thể để mặc cho người khác định đoạt như vậy.”
Trần thị dù sao cũng là gia tộc lớn, Trần gia đời trước từng người một đổ máu trên chiến trường, tuy bây giờ đã xuống dốc nhưng vẫn đến cùng vẫn là “lạc đà gầy giữa bầy ngựa’’.
Lão thái thái nhánh cả gọi Bạch ma ma vào, “Tìm cách hỏi thăm xem người dẫn đầu đội quan binh bên ngoài là ai?”
Nếu là con cháu của gia đình có qua lại với nhà mình là tốt nhất.
“Bá tổ mẫu.” Lâm Di bỗng nói: “E không được đâu, người có thể dẫn binh tới nhà chúng ta tất nhiên đã trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt của triều đình, khả năng có qua lại với nhà chúng ta là vô cùng thấp.”
Nói cách khác, con đường này chưa kịp đi đã bị bị kín rồi.
Lão thái thái nhìn sang Lâm Di, “Cháu có biện pháp gì?”