Mãi suy nghĩ nên không chú ý thời gian, Lâm Di vội vàng chỉnh đốn trang phục rồi cúi chào, “Cảm ơn sự hỗ trợ của Thập Cửu thúc.”
Nàng đang làm khách ở Trịnh gia, tạm thời theo Trịnh Thất tiểu thư gọi anh ta là Thập Cửu thúc hẳn không có vấn đề gì.
Trịnh Thất tiểu thư dẫn Lâm Di ra khỏi thư phòng, theo lối cũ trở về bên bờ hồ sen.
Bà tử đi lấy con quay khi nãy đã bồn chồn chờ sẵn ở đó từ lâu, nhìn thấy Trịnh Thất tiểu thư và Lâm Di thì vội vã chạy tới đón, “Hai vị tiểu thư khiến nô tỳ lo chết đi được. Hạ nhân canh cổng đã chuẩn bị xe ngựa, e rằng lát nữa sẽ chia ra đi tìm Trần Lục tiểu thư đấy.”
Trịnh Thất tiểu thư niềm nở kéo tay Trần Lục tiểu thư, “Bằng không tỷ ngủ lại đi, chúng ta cùng tâm sự.” Đã quen nhìn chúng tiểu thư Kinh thành luôn õng ẹo, hễ mở miệng là trích thơ dẫn văn, khó khăn lắm cô bé mới gặp được một người thẳng thắn, phóng khoáng như Lâm Di mà chưa gì đã phải đi rồi, sớm biết vậy cô bé đã không giả bệnh trốn trong phòng.
Lần đầu tới nhà người ta chơi đã ngủ lại thì còn ra thể thống gì, cho nên Lâm Di khéo léo từ chối: “Ta đi về cũng buồn, có điều không chuẩn bị trước nên trưởng bối ở nhà sẽ chẳng cho phép đâu.” Vừa nói nàng vừa cười với Trịnh Thất tiểu thư, “Đành hẹn muội dịp khác vậy.”
Nói cũng đúng, cùng lắm thì cô bé sẽ vòi mẫu thân lại mời Trần Lục tiểu thư tới chơi.
Trước khi đi Lâm Di cởi túi hương kết hợp khóa Lỗ Ban trên người xuống tặng cho Trịnh Thất tiểu thư. Trịnh Thất tiểu thư cầm lấy túi hương, bịn rịn đưa tiễn Lâm Di. Lâm Di lên xe rồi vẫn vén rèm chào từ biệt Trịnh Thất tiểu thư.
Lâm Phương cũng ngồi trong xe, mặt u ám nhìn cảnh này.
Đã biết lão thái thái nhánh cả cũng tới, Lâm Phương nằng nặc đòi về cùng xe với bà, vừa lên xe liền chiếm chỗ của Lâm Di, đẩy nàng ngồi sát vào góc xe. Trên đường về vì có Lâm Phương líu ríu bên tai không ngừng, Lâm Di và lão thái thái nhánh cả chẳng hề có cơ hội trao đổi.
Lâm Di nhìn Lâm Phương đang huyên thuyên cười nói. Điền thị cố ý sắp xếp cho Lâm Phương lên xe cùng bọn họ để hai người họ không tiện nói chuyện với nhau. Nhưng không cần hỏi thăm lão thái thái nhánh cả, nàng cũng đoán được chuyện nàng và tiểu thư Ngự sử tranh cãi hẳn đã tới tai Trần gia, lúc về nàng chắc chắc không tránh khỏi bị Nhị lão thái thái mắng.
Song cũng chỉ là vài lời trách mắng, không đáng cho nàng để bụng, nàng quan tâm đến chuyện tra xét lời của Thập Cửu thúc hơn.
Xe ngựa dừng lại trước cổng Trần gia.
Lâm Di và Lâm Phương xuống xe, Điền thị cũng bước xuống chào lão thái thái nhánh cả.
Cứ tưởng rèm xe sẽ được thả xuống, không ngờ lão thái thái nhánh cả lại chợt nói: “Từ khi sân viện này được sửa mới lại ta vẫn chưa có dịp đến thăm. Hôm nay dù sao cũng đã đến trước cửa, vào xem một vòng đi vậy.”
Điền thị tươi cười bảo: “Lão thái thái nhà con biết được chắc chắc sẽ vô cùng vui mừng, chỉ lo người bị mệt thôi.”
Lão thái thái nhánh cả phất tay, “Ta uống thuốc xong đã khá hơn nhiều rồi.”
Nghe vậy Điền thị liền vội vàng bước tới đỡ lão thái thái nhánh cả xuống xe.
Điền thị hành xử quả thật không có chỗ nào chê trách được, cộng thêm khuôn mặt lương thiện kia, bất kỳ ai khi tiếp xúc cũng sẽ thích.
…
Tin lão thái thái nhánh cả tới thăm nhanh chóng được truyền vào trong nội viện.
Sau khi nghe Đổng ma ma báo lại, Nhị lão thái Đổng thị thái hết sức kinh ngạc. Lúc sân viện vừa được sửa chữa xong, lão thái thái nhánh cả đã mấy lần được bà ta ngỏ lời mời đến thăm nhưng đều lần lữa khước từ, ấy thế mà hôm nay lại tự mình chủ động tới.
Nhị lão thái thái liếc nhìn Đổng ma ma, “Mau đi chuẩn bị, lần đầu lão thái thái nhánh cả đến chơi, tuyệt đối không được để có sai sót gì.”
Đổng ma ma vội vàng vâng dạ.
Nói thế nào đi nữa thì lão thái thái nhánh cả vẫn còn địa vị trong gia tộc họ Trần.
Lão thái thái nhánh cả được Lâm Phương dìu đi trước, Lâm Di và Điền thị theo ở phía sau. Nhóm người còn chưa tới Hòa Hợp đường thì Nhị lão thái thái đã dẫn Trần Đại thái thái và Tam thái thái Tiêu thị ra đón.
Mọi người tươi cười vây quanh đón lão thái thái nhánh cả vào chính phòng ngồi.
Lão thái thái nhánh cả uống vài hớp trà rồi tấm tắc khen khuôn viện. Nói tới những điểm hay của cảnh trí nơi đây, Lâm Phương liền huyên thuyên liệt kê một tràng. Lão thái thái nhánh cả mỉm cười nghe xong mới gọi Tam thái thái Tiêu thị đến, “Cô dạy dỗ con gái rất tốt, không nhờ con bé thì hôm nay ta đã táng thân trong biển lửa rồi, làm gì có phước thăm thú nơi này.”
Tiêu thị bỗng nhiên nghe được lời này liền kinh hoảng, quay sang nhìn Lâm Di, “Tại… tại sao lại như vậy?”
Nhìn vẻ thật thà của Tiêu thị, lão thái thái nhánh cả thầm thở dài, may mà bên cạnh vợ lão Tam còn có một đứa con gái thông tuệ như Lục nha đầu.
Nhị lão thái thái Đổng thị cũng ra vẻ kinh ngạc, “Sao chị dâu lại nói vậy?”
Lão thái thái nhánh cả kể lại chuyện gặp nạn, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Lâm Di bằng ánh mắt tán dương.
“Ai cũng nói con gái nhà họ Trần chúng ta ngoan ngoãn hiếu thảo.” Lão thái thái nhánh cả vỗ tay Lâm Phương, “Có được một muội muội như vậy là phước của các cháu đấy.”
Tam thái thái Tiêu thị đỏ mặt nói: “Lâm Di cũng chỉ vừa hay có mặt ở đó thôi ạ.”
Nghe thấy người khác khen ngợi đứa con mình khổ cực nuôi lớn, Tiêu thị cảm động nhưng vẫn không quên khiêm tốn. Lão thái thái nhánh cả lại thở dài, người trong phòng e rằng ai cũng hiểu mục đích của bà, chỉ có mình mẹ kế của Lục nha đầu là không. Bà còn trông cậy Tiêu thị biết thuận nước đẩy thuyền góp thêm vài lời, nào ngờ Tiêu thị lại là người thành thật như vậy.
Lão thái thái nhánh cả cũng gọi Lâm Uyển và Lâm Di đến cạnh mình, “Tiểu thư khuê các quan trọng ở danh tiếng, là tỷ muội các cháu phải biết giúp đỡ lẫn nhau.” Vừa nói bà vừa cười, “Hôm nay Lâm Di làm tốt lắm, biết giúp đỡ không để tỷ tỷ bị ăn hϊếp. Các cháu phải biết con gái nhà họ Trần chúng ta đều là người khí phách không thua ai.”
Lâm Phương lập tức sượng mặt, vội vàng liếc nhìn Điền thị.
Không để cho Lâm Phương kịp suy xét, lão thái thái nhánh cả đã tiếp lời: “Tứ nha đầu, Hải tiểu thư nhà Ngự nói lời khó nghe với cháu có đúng không? Nói cháu say rượu thất lễ? Hải gia đẩy lỗi lên đầu con cháu Trần gia ta, ta làm sao có thể tha cho bọn họ chứ? Nếu bên ngoài có truyền ra lời đồn đãi khó nghe nào, các cháu cứ yên tâm, có bà già này làm chỗ dựa cho các cháu.”
Nghe nói tới Hải gia đổ hết lỗi lên đầu mình, Lâm Phương nhất thời xúc động, phẫn nộ nói: “Là Hải Thất tiểu thư làm thơ thua cháu nên thẹn quá hóa giận, dùng mấy lời ô uế đó mắng cháu, bảo cháu uống rượu say…”
Chỉ với vài câu lão thái thái nhánh cả đã khiến Lâm Phương vô thức kể rõ ràng đầu đuôi tình hình khi đó. Như vậy Điền thị có lợi hại tới đâu cũng không thể đảo trắng thành đen được.
Lão thái thái nhánh cả kéo Lâm Phương vào lòng, “Đứa trẻ đáng thương, cháu chịu uất ức rồi.”
Lão thái thái nhánh cả ngày thường bệnh tật không thích nhiều lời, nhưng đến thời điểm mấu chốt thì miệng lưỡi không hề thua kém người khác.
Ngồi nói chuyện thêm một lúc, lão thái thái nhánh cả than mệt muốn trở về. Nhị lão thái thái lập tức gọi người mang kiệu đến.
Lâm Phương và Lâm Di đỡ lão thái thái nhánh cả lên kiệu, đưa ra tận cửa thùy hoa.
Tiễn lão thái thái nhánh cả về xong, Tiêu thị mới gọi Lâm Di đến phòng mình xem xét từ trên xuống dưới một lượt, “May mà không bị thương chỗ nào, chỉ là ra ngoài dự tiệc cũng xảy ra chuyện, làm mẹ sợ hết hồn.”
Lâm Di mặc cho Tiêu thị quay mình tới lui, cười nói: “Chẳng phải con vẫn bình an đây sao, mẹ yên tâm đi.”
Tiêu thị nghiêm mặt nói: “Lần sau đi dự tiệc, nói sao mẹ cũng phải đi cùng con.”
“Mẹ.” Lâm Di nhớ tới liền bảo: “Nghe nói Phù Dung các ở đầu hẻm Hồ Lô phố Đông Nhai bán phấn nước rất tốt, ngày mai mẹ có thể dẫn con đi mua một hộp không? Con cũng muốn xem thử các tiểu thư phu nhân trong Kinh dùng phấn hương loại gì.”
Tiêu thị nghe Lâm Di nói vậy vành mắt liền đỏ ửng, “Ừ, ngày mai dùng bữa sáng xong mẹ con mình cùng ra ngoài. Hôm nay thấy phục sức trên Lâm Phương mẹ mới biết mấy năm nay thật là thiệt thòi cho con quá.”
Không ngờ tìm cớ nói một hai câu lại khiến Tiêu thị xúc động rồi.
Lâm Di an ủi Tiêu thị mấy câu rồi chuyển đề tài sang hai tiểu thư nhà Ngự sử, “Mẹ, xem ra hai nhà Ngự sử kia thật sự định buộc tội cha.”
Vẻ mặt Tiêu thị lập tức đổi thành kinh ngạc và e ngại, “Thật… thật sao?”
Hai mẹ con đang nói chuyện, Trần Doãn Viễn vừa từ nha môn trở về, vào nhà thấy Tiêu thị mắt đỏ ửng liền nhíu mày, “Chuyện gì vậy?”
Trần Doãn Viễn không hỏi thì thôi, vừa lên tiếng Tiêu thị liền không nhịn được, “Lão gia, thật sự có Ngự sử muốn tố cáo ông sao?”
Trần Doãn Viễn ngẩn ra, ông cũng chỉ vừa hỏi thăm được, sao trong nhà lại biết trước rồi? Hôm nay ông về muộn cũng vì muốn trưng cầu ý kiến của đồng liêu, xem phải nhờ cậy ai giúp đỡ.
Nghe Tiêu thị nói rõ ngọn nguồn, sắc mặt của Trần Doãn Viễn càng khó coi hơn, “Thật khinh người quá đáng, đừng nói bây giờ tấu chương vẫn chưa được dâng lên, cho dù có đưa rồi, triều đình tiến hành tra xét thì ta cũng hoàn toàn trong sạch.”
Tiêu thị nghe nói triều đình sẽ cho người điều tra thì càng thêm sợ hãi, “Lão gia, ông phải nghĩ cách ứng đối mới đúng. Lâm Di nói lão thái thái nhánh cả đã ngỏ ý với Trịnh gia, hay là lão gia tự mình tới cầu xin Trịnh Các lão xem.”
Trần Doãn Viễn chắp tay sau lưng đi một vòng trong phòng, ông cũng từng nghĩ tới, Trịnh Các lão lớn tuổi, làm quan thời gian dài nên gầy dựng được danh tiếng không nhỏ trong triều, chẳng ai muốn đắc tội…
“Cũng có người nhắc tới Khang Quận vương với ta…”
Khang Quận vương, mí mắt Lâm Di lập tức giật giật, kẻ đã tranh công của cha nàng kiếp trước…
Nàng muốn tránh xa Lâm gia bao nhiêu thì cha càng phải tránh xa Khang Quận vương bấy nhiêu… nếu không tất cả tất cả chuyện ở kiếp trước sẽ lặp lại một lần nữa.