Doanh Môn Phục Quý

Chương 28: Thu xếp

“Vậy…” Tiêu thị vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nói không chừng Khang Quận vương biết được lão gia thanh liêm, Ngự sử có buộc tội cũng biết là ông bị hãm hại.”

Biết tính trượng phu mình, Tiêu thị chưa bao giờ để tâm đến chuyện thăng quan tiến chức của ông. Bà chỉ biết trượng phu mình một là không tham tiền, hai là chịu thương chịu khó, thật sự là một vị quan tốt, “Chưa kể, ở Phúc Ninh vẫn còn rất nhiều chuyện không thể không có lão gia.”

Đối với những lời này của Tiêu thị, Trần Doãn Viễn không biết nên vui hay nên trách bà nhìn nhận mọi chuyện quá ngây thơ. Làm quan xấu hay tốt đều dựa vào một câu của quan trên, một bức tấu chương, nào có ai thật sự đi thăm dò rõ ràng. Chưa kể người chờ được làm quan nhiều đến đếm chẳng xuể, không có Trương đồ tể thì phải ăn lợn nguyên lông sao?

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ông không muốn bàn chuyện chính sự với Tiêu thị.

Trần Doãn Viễn tìm cách đổi chủ đề, “Được rồi, tới phòng lão thái thái dùng bữa thôi, đừng để mọi người chờ.”

Lâm Di cũng chỉ có thể thầm thở dài, nếu Tiêu thị có chút đầu óc chính trị thì may ra nàng còn nghe thêm được ít tin tức từ miệng cha, có điều thành thật cũng chính là ưu điểm lớn nhất của Tiêu thị, làm người không thể đòi hỏi quá nhiều.

Già trẻ Trần gia đều tụ tập ở Hòa Hợp đường, Điền thị không đυ.ng tới thức ăn sau giờ Ngọ nên không lộ diện, Lâm Phương thất bại trong lần ra mắt ở phủ Quận chúa nên ủ rũ hơn ngày thường. Trần Đại thái thái nhìn thấy Lâm Phương ỉu xìu như vậy thì vô cùng khoái chí, ra sức ngồi một bên đổ thêm dầu vào lửa, liên tục khen ngợi Lâm Di đủ điều, khiến ánh mắt nhìn Lâm Di của Lâm Phương từ u oán dần biến thành phẫn hận.

Mọi người dùng bữa trong không khí vô cùng gượng gạo.

Cơm nước xong, Trần Đại thái thái còn kéo cả con gái Lâm Uyển của mình vào câu chuyện, “Có thời gian con hãy đi theo học hỏi Lục muội muội.”

Lâm Uyển ngượng ngùng nhìn Lâm Di, “Lục muội muội gan lớn, nếu là con thì con chẳng dám.”

Lâm Phương ngồi cạnh đó hừ lạnh một tiếng, “Có được mấy người nhát gan như Tam tỷ đâu chứ.”

Trần Đại thái thái nghe thấy liền cười bảo, “Hai đứa thường ra ngoài dĩ nhiên hiểu biết nhiều, lần sau nhất định phải nhớ dẫn Lâm Uyển theo, cho con bé cũng mở mang kiến thức.”

Ý mỉa mai trong câu này của Trần Đại thái thái rõ ràng đến mức ngay cả Nhị lão thái thái Đổng thị cũng nhíu mày, nhưng lại không thể nói gì, bởi vì lần này thật sự là thiếu sót của Lâm Phương. Lần tới có dẫn theo Lâm Uyển cũng là ý hay. Tuy Lâm Uyển nhìn bình thường, cũng không tinh thông cầm kỳ thi họa gì nhưng nói cho cùng vẫn là cháu gái ruột của bà ta. Lúc trước chỉ có Lâm Phương, Lâm Uyển không cần dùng tới, nhưng bây giờ xuất hiện Lâm Di, thêm người cũng nắm chắc hơn.

Nhị lão thái thái gật đầu, “Lần sau cũng cho Lâm Uyển đi theo.”

Cuối cùng cũng đạt được mục đích, Trần Đại thái thái tươi cười hớn hở.

Lâm Uyển cũng hơi kinh ngạc, căng thẳng di di mũi chân trên mặt đất.

Vẻ ngoài của Lâm Uyển quả thật hơi bình thường, da không quá trắng, cằm hơi vuông vì giống Trần Đại lão gia, dáng gầy nhưng không được mềm mại như Lâm Phương. Thế gia tuy chọn con dâu thích nhìn đức hạnh nhưng bề ngoài cũng rất quan trọng. Nhất là khi bị so sánh với Lâm Phương, Lâm Uyển càng thêm… Trần Đại thái thái cũng vì vậy mà chịu thiệt không ít, bây giờ rốt cuộc có cơ hội gỡ hòa.

Mọi người nói chuyện thêm một lúc rồi ai về phòng người nấy. Tiêu thị cũng đánh tiếng với Nhị lão thái thái Đổng thị xin mượn xe ngựa để ngày mai dẫn Lâm Di ra ngoài mua đồ trang điểm sau bữa sáng.

Xin phép xong, Lâm Di cùng Hoành ca đến phòng Tiêu thị. Tiêu thị bảo nha hoàn bưng trái cây lên cho mọi người ăn tráng miệng. Sợ Lâm Di vẫn còn ám ảnh vì trận hỏa hoạn, bà còn sai người thu dọn phòng bên để nàng ngủ lại với mình một đêm.

Lâm Di vội nói: “Con không sao, may nhờ lúc ấy phát hiện sớm.”

Tiêu thị hỏi đi hỏi lại mấy lần mới yên tâm ngồi nhìn con trai con gái trò chuyện, còn mình thì cầm lấy kim chỉ trong rổ lên thêu thùa.

“Mẹ.” Lâm Di bỗng ngước lên hỏi: “Nhà họ Trần đông như vậy, con với ca ca rốt cuộc có bao nhiêu thúc thúc bá bá vậy?”

Nghe hỏi vậy, Tiêu thị suy nghĩ một chút mới đáp ước chừng: “Trực hệ dòng chính cũng không nhiều, hiện giờ ở trong Kinh chỉ còn mấy phòng với vài nhánh nhỏ, nhẩm tính toàn bộ chắc cũng mười mấy người.”

Lâm Di khẳng định lại, “Bối phận đều tính riêng từng nhà sao? Nhà chúng ta ngoài bá phụ của nhánh cả đã qua đời thì bây giờ chỉ còn hai bá phụ.”

Tiêu thị bắt đầu mù mờ, “Cách xưng hô mà chúng ta thường dùng chỉ để phân biệt thứ tự trong nhà mình thôi, nếu nói chính xác thì còn phải theo thứ tự trong họ tộc nữa, dài dằng dặc luôn ấy chứ, đừng nói các con, ngay cả mẹ cũng nhớ không hết.”

Nói vậy Trịnh Thất tiểu thư gọi người nọ Thập Cửu thúc là kêu theo thứ tự trong đại gia tộc Trịnh thị.

Trịnh gia có không ít người làm quan trong triều, hiện đang là kỳ báo cáo, người nọ biết tục danh của cha cũng chẳng có gì lạ, lạ là tại sao anh ta lại đồng ý giúp đỡ nàng.

Tiêu thị hỏi: “Sao con lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

Lâm Di cười nói: “Lúc con ở Trịnh phủ nghe nói Trịnh gia có rất nhiều người, Trần gia chúng ta cũng được coi như gia tộc lớn nên con nghĩ bên mình cũng không ít.”

Ba con mẹ con đang trò chuyện thì Trần Doãn Viễn từ thư phòng trở lại, Tiêu thị lập tức vứt thắc mắc của Lâm Di cho trượng phu. Trần Doãn Viễn ngồi xuống giảng giải cho Hoành ca và Lâm Di về lịch sử của gia tộc, cho nàng biết gốc gác của Trần gia bọn họ lâu đời hơn cả Trịnh gia. Nói xong trời cũng đã tối, Tiêu thị sai người đưa Hoành ca và Lâm Di về phòng nghỉ ngơi.

Vừa trở lại trong phòng, Lâm Di lập tức gọi Linh Lung đến, “Sao rồi? Em ở Trịnh gia hỏi thăm được gì?”

Linh Lung khẽ lắc đầu, “Nghe các bà tử trong viện nói vì Quận chúa muốn chiêu đãi khách ngoài nên không có nhiều thân thích của Trịnh thị lắm, có người tới cũng chỉ là mấy nãi nãi trong nhà đến giúp Quận chúa thôi.”

Xem ra nàng phải tự dựa vào bản thân suy đoán thôi.

Thập Cửu thúc chỉ nhắc tới Phù Dung các, còn hỏi nàng có quen biết với gia quyến của các quan lại ở Phúc Ninh không… nói cách khác, nếu nàng đến Phù Dung các, hẳn sẽ gặp được người quen ở Phúc Ninh.

Người quen ở Phúc Ninh có liên quan gì đến án tội của cha nàng?

Nếu Ngự sử muốn buộc tội cha nàng, triều đình dĩ nhiên phải đến Phúc Ninh thẩm tra, như vậy quan ở Phúc Ninh đến Kinh thành có phải là vì chuyện này không…?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng lần ra được đầu mối nào, chỉ có thể chờ ngày mai cùng mẹ tới Phù Dung các một chuyến để xem tình hình đó là thế nào thôi.

Có điều… lúc nào mới nên đến đó đây?

Cũng không thể sau khi tới đó rồi tìm từng nhà tra hỏi.

Lâm Di nhìn về phía Quất Hồng, “Trong số bà tử chúng ta dẫn theo từ Phúc Ninh có ai thường xuyên ra ngoài mua đồ không?”

Quất Hồng đáp lại: “Hiện giờ chúng ta vẫn dùng đồ mang từ Phúc Ninh tới, cần mua thêm ít vật dụng gì, Tam thái thái đều báo cho Đại thái thái sai người đi mua ạ.”

Cũng không thể ngày nào cũng sai người ra ngoài mua đồ được.

Lâm Di cẩn thận suy nghĩ, lúc còn ở Phúc Ninh, mỗi lần Tiêu thị ra ngoài làm khách, ngoài ma ma hầu hạ bên người sẽ dẫn theo cả Đới bà tử. So với số gia quyến nàng từng gặp, số người hầu mà Đới bà tử biết mặt còn nhiều hơn gấp bội.

Lâm Di lập tức nảy ra một suy nghĩ, bảo Quất Hồng: “Ngày mai em cầm hai lượng bạc tới chỗ Đới bà tử, nói ngày mai ta muốn đến Phù Dung các mua phấn thơm, bảo bà ấy sáng sớm đến trước cửa Phù Dung các đợi ta.”

“Vậy… nếu Đới bà tử hỏi tại sao phải đến đó sớm như vậy thì nô tỳ nên trả lời thế nào?”

Không nói rõ lý do Đới bà tử sẽ không nghe theo lời nàng đến đó đợi trước.

“Cứ bảo là ta nghe có người bàn tán rằng ngày nào cũng có người vận chuyển mấy hộp phấn thượng phẩm đến Phù Dung các, chỉ không biết chắc là giờ nào nên mới muốn Đới bà tử sang đó canh chừng trước. Nếu thật sự như người ta nói thì hỏi thăm giá cả, nếu là dưới mười lượng bạc ta sẽ mua tặng mẹ dùng ngay.”

Chỉ cần được giao nhiệm vụ là Đới bà tử sẽ kiếm ra cớ xuất phủ, một bà tử đi theo xe xuất phủ cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

“Bảo bà ấy cứ yên tâm, ngày mai mẹ hỏi tới ta sẽ đích thân giải thích với mẹ.”

Quất Hồng cười nói: “Tiểu thư cho hai lượng bạc thì hậu hĩnh quá, em thấy chuyện nhỏ như vậy cho một lượng cũng đủ rồi.”

Có thể tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

“Vậy cứ đưa cho bà ấy mười một lượng, có phấn thơm hảo hạng thì mua về, không có thì bà ấy cứ giữ lại một lượng mà tiêu.”

Quất Hồng thò tay vào túi lấy chìa khóa ra, “Cổng nội viện vẫn chưa cài chốt, nô tỳ đi ngay đây.”

Chỉ lát sau Quất Hồng đã trở lại báo: “Đới bà tử rất vui vẻ nhận lời, còn nói ngày mai sẽ đi thật sớm canh chừng. Chỉ là nếu Tam thái thái hỏi tới thì xin tiểu thư nói đỡ hộ.”

Lâm Di gật đầu, gấp sách lại đi nghỉ ngơi. Đới bà tử khá tinh mắt, có chuyện bất thường nhất định sẽ phát hiện ra. Nếu một lần không tìm được gì, nàng vẫn có thể tìm cách để bà ấy ra ngoài thêm vài lần nữa.

Sáng hôm sau, ăn điểm tâm xong Tiêu thị dẫn Lâm Di ra ngoài, tuy vẫn còn sớm nhưng trên đường cái đã náo nhiệt, đủ mọi loại âm thanh và tiếng mời chào. Vẻ hiếu kỳ của Lâm Di gợi cho Tiêu thị rất nhiều hồi ức đẹp, bà vừa lắng nghe vừa giới thiệu những món ăn vặt và đặc sản nổi tiếng của Kinh thành cho con gái nghe. Nhờ vậy mà đoạn đường không hề thấy dài, xe ngựa thoáng cái đã dừng lại trước Phù Dung các.

Tiêu thị còn chưa xuống xe, Đới bà tử chờ ở cửa đã tiến lên đón.