“Tại sao Ngự sử lại muốn tố tội cha cháu? Cháu nghe nói chỉ có quan lại thất trách, ăn hối lộ làm trái luật mới bị Ngự sử buộc tội mà, cả nhà cháu sắp bị đày đi Ninh Cổ Tháp thật sao?” Lâm Di hỏi mà mắt rơm rớm, vẻ mặt sợ hãi.
Người trong phòng đều kinh ngạc mở to cả hai mắt.
“Là ai nói vậy?” Mặt Trần lão thái thái lập tức trở nên xanh mét, giọng nói cũng cao hơn hẳn ngày thường.
Trịnh lão phu nhân cũng giận đến tái mặt, con bé chỉ đến chơi một chuyến mà bị dọa thành như vậy, bên ngoài có gió thổi cỏ lay đến thế nào cũng không tới phiên một tiểu thư khuê các rêu rao. Các tiểu thư ở Kinh thành từ nhỏ đã có ma ma giáo dưỡng theo bên người, không thể nào không biết những quy củ này mà ăn nói càn rỡ như vậy, rõ ràng là không coi ai ra gì. Vậy mà lão Nhị còn có ý định chọn Hải Thất tiểu thư làm con dâu, con dâu như vậy nhà bọn họ nhận không nổi rồi.
“Còn ai nữa chứ,“ Trịnh Thất tiểu thư đi tới rúc vào bên cạnh Huệ Hòa Quận chúa, “Dĩ nhiên là hai tiểu thư nhà Ngự sử.”
Cách nói của Lâm Di tựa như không hề trách cứ hai tiểu thư Ngự sử mà chỉ lo lắng cho phụ thân mình, “Bá tổ mẫu, lúc ở Phúc Ninh cha cháu năm nào cũng dẫn người trong nha môn ra ngoài giúp dân chúng chống thiên tai. Lũ chưa rút là cha cháu sẽ không về nhà, huynh muội chúng cháu và mẹ ở nhà chờ cứ thấp thỏm sợ cha xảy ra chuyện. Có một lần nhà chúng cháu bị nước vào, mẹ phải cùng người hầu dẫn huynh muội chúng cháu đi lánh nạn, thế nên mấy năm qua nhà chúng cháu rất ít mua sắm đồ đạc.” Nói tới đây Lâm Di nhìn về phía Điền thị, “Nhị thẩm hẳn biết, lúc chúng cháu vào Kinh chỉ có ba cỗ xe, đó là toàn bộ đồ đạc của nhà cháu suốt mấy năm qua.”
Dù sao cũng không phải là tượng Bồ Tát, dĩ nhiên Điền thị không thể vờ câm điếc, càng không thể nói lời khó nghe.
“Đúng là vậy.” Điền thị thương xót cảm thán.
Chỉ một câu Lâm Di đã kéo Điền thị đứng về phía mình.
“Cha cháu có bệnh ở chân mãi vẫn chưa khỏi cũng là vì thường xuyên ngâm nước, cho nên bị nước ăn thành lở loét.” Cha nàng bệnh chưa bao giờ rêu rao với người ngoài, càng không cho phép Tiêu thị nói ra. Tuy làm vậy chứng tỏ mình cương trực nhưng lại bị thiệt trên quan trường.
Trần lão thái thái cũng là lần đầu tiên nghe nói chuyện Trần Doãn Viễn bị bệnh, tất cả quay sang nhìn nhau, tuy biết Phúc Kiến thường xảy ra lũ lụt, nhưng thật sự không ngờ ở đó lại khổ như vậy.
Lâm Di ngỏ ý mình đã nói xong, Trịnh lão phu nhân bảo Trịnh Thất tiểu thư dẫn nàng ra vườn dạo chơi một chút. Trịnh Thất tiểu thư dĩ nhiên vui vẻ đồng ý, nắm tay Lâm Di ra ngoài. Lâm Phương không muốn rời khỏi Điền thị nên vẫn ở lại trong phòng.
Điền thị đỡ Trần lão thái thái ngồi dậy, vừa cử động một cái Trần lão thái thái liền ho khan mấy tiếng, Huệ Hòa Quận chúa định tiến lên hầu hạ bà, bà lại lắc đầu, “Không… không có gì… bệnh cũ ấy mà.”
“Để vậy sao được, tuy bà phải cáng đáng việc nhà, nhưng cũng không thể để bản thân vất vả quá mức.” Trịnh lão phu nhân than thở, “Ngày trước bà là người khỏe nhất, vậy mà chỉ mới mấy năm đã yếu đến thế.”
Không phải là do cáng đáng chuyện nhà mới yếu đi, bà trở thành như vậy là do quá đau lòng khi Doãn Lễ mất, đứa con trai duy nhất để dựa dẫm không còn, lòng bà liền như tro tàn, bởi vậy cũng không màng chăm sóc bản thân, chỉ chờ đến ngày dầu cạn đèn tắt để được giải thoát mà thôi.
“Vừa rồi ngự y nói bệnh của lão thái thái không phải không thể trị, chỉ là phải tốn chút thời gian cẩn thận điều dưỡng thôi.” Huệ Hòa Quận chúa nói: “Hay là để ta ra mặt cầu Trần Ngự y…”
Trần lão thái thái cười nói: “Già rồi, không cần phiền toái người khác như vậy, Quận chúa đừng để trong lòng.”
Nghe vậy Huệ Hòa Quận chúa cũng không khuyên nhủ nữa.
Trịnh lão phu nhân nói: “Được rồi, tất cả ra ngoài đi, để hai lão tỷ muội chúng ta tiếp tục trò chuyện.”
Huệ Hòa Quận chúa vừa mới vâng dạ thì bên ngoài thông báo rằng có các lão gia ở tiền viện tới thăm hai lão thái thái.
Trịnh lão phu nhân cười nói: “Bảo bọn chúng lo chuyện của bọn chúng đi, hai bà già này vẫn khỏe, không cần khua chiêng gióng trống như vậy.”
Huệ Hòa Quận chúa nghe vậy mới dẫn Điền thị ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Điền thị nghe được Trần lão thái thái nói: “Lão tỷ tỷ nghe thấy cả nhà lão Tam cực khổ thế nào rồi đấy, con trai ta mà còn sống nhất định sẽ tìm cách giúp đệ đệ, đáng tiếc hôm nay chỉ còn lại tấm thân già này…”
Trịnh lão phu nhân an ủi: “Bà đừng vội… chuyện này…”
Tiếng nói nhỏ dần, sau đó Điền thị không nghe được thêm gì khác.
…
Lâm Di và Trịnh Thất tiểu thư đi dọc theo con đường lát đá xanh trong hậu viện. Trịnh gia xây núi giả quanh hồ sen, dẫn nước chảy từ trên xuống dưới tạo cảnh. Trịnh Thất tiểu thư tính thân thiện, thấy nơi này đẹp mới cố ý dẫn Lâm Di tới đây giải sầu.
Lâm Di cúi đầu nhìn, sắc hồ xanh ngắt che khuất bóng của nàng và Trịnh Thất tiểu thư. Trịnh Thất tiểu thư chìa hộp thức ăn cho cá ra, Lâm Di đưa tay nhận rồi nhẹ nhàng rải xuống hồ, bầy cá rối rít nổi lên tranh giành thức ăn.
Phòng của Trịnh lão phu nhân bị cháy, tuy đã khiến chuyến viếng thăm Trịnh gia lần này trở nên thuận lợi, nhưng kết quả không hẳn sẽ tốt như nàng nghĩ.
Dù sao nàng cũng còn nhỏ tuổi, lại là khuê nữ không quá hiểu chuyện trong triều, những gì nàng có thể làm cũng chỉ có thể là nói ra sự thật trước mặt Huệ Hòa Quận chúa, không chừng Trịnh gia niệm tình cảm với lão thái thái nhánh cả sẽ chìa tay giúp đỡ.
Nhưng có bao nhiêu phần chắc chắn thì nàng cũng không rõ.
Lúc ở trong đình nàng bước ra tranh cãi với Hải Thất tiểu thư cũng chỉ muốn khiến vụ xung đột này càng to càng tốt, để người khác biết chuyện gia quyến của Ngự sử kiêu căng càn rỡ. Ngự sử là Ngôn quan, Ngôn quan rất chú trọng danh tiếng, không chừng sẽ vì lo lắng chuyện này mà kéo dài chuyện buộc tội cha. Dù sao đi nữa thì tấu chương tố cáo vẫn chưa dâng lên mà mọi người cũng đã biết hết rồi.
Chỉ cần có thêm thời gian, cha sẽ tìm ra được cách khác.
Làm được gì nàng đã làm hết sức, còn lại cũng chỉ có thể chờ xem thế nào.
Lâm Di bình thản nhưng Trịnh Thất tiểu thư thì lại sầu lo không yên, còn nóng lòng hơn là chuyện của mình, “Tỷ tỷ có rảnh rỗi thì năng đến chơi với ta hơn nhé.”
Lâm Di cười quay lại nhìn Trịnh Thất tiểu thư, “Muội muội có rảnh cũng đến chỗ ta chơi, ta mang không ít đồ chơi từ Phúc Ninh về, hôm khác sẽ đưa vài món sang cho muội muội.”
Nghe nói tới đồ chơi, mắt Trịnh Thất tiểu thư liền sáng lên, “Ừm.” Sau đó cô bé bắt đầu kể cho Lâm Di nghe các thú vui của khuê tú trong Kinh, nhắc đến trò đào giun câu cá, cô bé còn có ý định bảo người cầm cần câu tới.
Lâm Di nhìn đàn cá chép trong hồ, câu rồi lại phải thả xuống, cảm thấy thôi đi thì hơn, cho nên nàng vội ngắt lời Trịnh Thất tiểu thư, chuyển sang kể chuyện khi còn bé nàng và ca ca theo cha ra suối bắt cá, cuối cùng cả hai người người đầy bùn đất mà chỉ mang về được vài con tôm cá tí xíu, khiến Tiêu thị càm ràm cha hết mấy ngày.
Trịnh Thất tiểu thư rất ít đi ra ngoài, cho dù có đi thì cũng là từ nội viện nhà này sang nội viện nhà khác, làm gì từng nghe qua mấy chuyện như vậy, nên nhất thời vô cùng hâm mộ Lâm Di.
Hai người nói đến trò chơi quay, Trịnh Thất tiểu thư nhớ trong nhà mình còn một con quay mới màu sắc rất đẹp liền bảo bà tử đi lấy tặng cho Lâm Di.
Bà tử vừa xoay người đi, Trịnh Thất tiểu thư liền kéo tay Lâm Di, “Ta chợt nghĩ tới một người, không chừng có thể giúp được tỷ.”
Trịnh Thất tiểu thư dẫn Lâm Di đi trước, hai nha hoàn theo sát phía sau.
Lâm Di hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Yên tâm.” Trịnh Thất tiểu thư vui vẻ nói: “Cứ đi theo ta, có điều không chắc là sẽ gặp được.”
Trịnh Thất tiểu thư muốn đưa nàng đi tìm ai?
Men theo hành lang quanh hồ, vòng qua tấm bình phong đá, hai người đi tới một tiểu viện xanh mát, nhìn qua tựa như thư phòng ở nội viện.
Lâm Di đi vòng qua bình phong, chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy Trịnh Thất tiểu thư vui vẻ nói: “Thập Cửu thúc, cháu biết ngay thúc ở đây mà.”
Dưới tán ngô đồng là một vạt hoa ngu mỹ nhân đang khoe sắc, lá xanh lẳng lặng đong đưa trong gió, hoa đỏ rực rỡ như lửa xen lẫn hoa trắng như tuyết rơi giữa mùa Đông, không rõ màu nào đẹp hơn. Người ngồi bên bàn đá ngước mắt nhìn lên, ánh mắt trong trẻo nhưng thăm thẳm, mặt điểm nụ cười mỉm song lại khiến người khác nhìn không thấu.
Lâm Di cuống quýt cúi đầu định lui ra ngoài.
Trịnh Thất tiểu thư kéo Lâm Di lại, “Sợ cái gì chứ, có hạ nhân đi theo mà, chưa kể Thập Cửu thúc cũng không phải người ngoài, chẳng ai dám lắm mồm đâu. Hỏi xong chuyện của phụ thân tỷ rồi chúng ta đi liền.”
Tuy đồng ý ở lại nhưng Lâm Di vẫn không chịu lại gần người nọ, Trịnh Thất tiểu thư không quá câu nệ mấy chuyện này nên hỏi thẳng hộ Lâm Di luôn.
Lâm Di nghe được chàng trai cất chất giọng điềm đạm, trầm ấm nhưng rõ ràng như tiếng đàn vừa chuyển khúc, “Phụ thân cô là Tri châu Phúc Ninh, Trần Doãn Viễn?”
Lâm Di gật đầu “vâng” một tiếng, Thập Cửu thúc hẳn là quan trong triều, bằng không đã chẳng biết rõ như vậy. Cha nàng là quan ngũ phẩm, triều Đại Chu có rất nhiều quan lại bậc ngũ phẩm, gọi được đầy đủ tên của cha nàng tất nhiên là người trong nha môn.
Trịnh Thất tiểu thư nóng nảy nói: “Thập Cửu thúc, mau nghĩ xem có cách nào không, bằng không phụ thân của Lục tiểu thư sẽ bị Ngự sử buộc tội mất.”
“Bây giờ cho dù Quận chúa đứng ra giúp cũng không chắc đã kịp, chỉ cần Ngự sử dâng tấu chương lên, lập tức sẽ có người đi thẩm tra.”
Nói cách khác, đã có người sắp xếp hết mọi chuyện, chỉ chờ triều đình phái người đi kiểm chứng nữa là xong. Lâm Di nghe vậy liền ngẩng đầu lên, “Nói vậy thì không còn cách nào nữa?”
Người nọ gập sách lại, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào Lâm Di, “Biết Phù Dung các ở đầu hẻm Hồ Lô phố Đông Nhai chứ?”
Phù Dung các? Nghe như…
Trịnh Thất tiểu thư nói: “Có nghe qua, là cửa hàng bán son phấn.”
Người nọ khẽ mỉm cười, “Lúc còn ở Phúc Ninh, có phải là tiểu thư thường ra ngoài đi lại?”
Muốn hỏi nàng có hay theo cha tới nhà đồng liêu chơi sao? Lâm Di đáp: “Mẫu thân cũng có dẫn tôi ra ngoài làm khách.” Nói tới đây nàng liền kinh ngạc mở to mắt, chẳng lẽ người này muốn nói…
Thông minh thật, hệt như trong suy nghĩ của chàng…
“Chính là như vậy.”