Doanh Môn Phục Quý

Chương 19: Kẻ thắng

Tiêu thị ổn định lại tâm trạng, xoay người nhìn Lâm Di. Lâm Di nhanh nhẹn hành lễ với Lâm Đại thái thái.

Lâm Đại thái thái tươi cười đỡ Lâm Di dậy, đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới hai lượt. Áo giao lĩnh* màu tím với áo khoác ngoài màu hồng nhạt, tóc búi xoắn ốc tô điểm bằng một đóa hoa, ngũ quan cũng tinh tế… có điều hơi thiếu sức sống.

(*) Giao lĩnh là loại áo cổ chéo, một trong những kiểu y phục thời xưa.

(**) Búi tóc xoắn ốc còn gọi là búi tóc đan loa.

Bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt bà ta lại nói: “Đất ở Phúc Ninh tốt lắm hay sao mà nuôi ra được một mỹ nhân như thế này, chờ mấy năm nữa trổ mã xong không biết còn thế nào nữa đây.”

Tiêu thị nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói.

Lâm Đại thái thái kéo Tiêu thị đi vào nhà, Lâm Di cũng nối gót theo, sau khi qua khỏi cửa như ý bằng bạch ngọc, trước mặt liền có hai vị tiểu thư Lâm gia đã đứng chờ sẵn.

Lâm Đại thái thái chỉ vào cô bé tầm mười bốn mười lăm tuổi mặc áo đối khâm màu xanh với áo khoác thêu hoa sen, nói: “Đây là Tam tỷ nhi Sơ Lam.” Rồi lại chỉ sang cô bé mặc váy màu lục, “Đây là Ngũ tỷ nhi Sơ Nhu.”

Lâm Tam tiểu thư chững chạc nhu mì, Lâm Ngũ tiểu thư thì cởi mở hơn nên chẳng mấy chốc đã nói chuyện khá thoải mái với Lâm Di, còn ngỏ ý muốn được nghe kể về cảnh non nước bên ngoài Kinh thành, dáng vẻ như hết sức hâm mộ, “Trước giờ muội chỉ toàn được đọc trong du ký của Trần Khánh, xa nhất là theo mẫu thân ra ngoài dâng hương mà thôi.”

Trên đường đi, cô nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân rất hăng hái.

Gió chậm rãi thổi vào khiến làn váy của nhóm nữ quyến khẽ lay động, nhìn qua như sương khói lãng đãng trên hành lang sơn son. Lâm Di nhìn về phía vườn trúc sau cổng, thì ra con đường này gần như vậy, ấy thế mà lúc trước nàng lại thấy như đi mãi vẫn không đến.

Lâm Di chỉ nhìn thoáng qua một lần rồi dời mắt, khoan thai theo Lâm Đại thái thái vào sảnh tiếp khách.

Lâm gia không giống như các phú hộ khác, thích bày biện khắp nơi khoe sự giàu sang, trước sảnh tiếp khách của Lâm gia có trồng một hàng trúc, trong sân trồng khá nhiều tường vi, trên cổng vào còn có bảng hiệu theo thể chữ Liễu, đường nét mảnh mai nhưng rõ ràng. Bất kỳ ai đến đây đều bất giác đưa mắt nhìn kỹ một lần.

Kiếp trước, lúc hai nhà lần lượt trao đổi canh thϊếp*, chữ viết trên canh thϊếp của Lâm gia khiến người Trần gia đều cảm thán không thôi. Chữ trên canh thϊếp là của Lâm Chính Thanh, cha nàng nói muốn viết thể chữ Liễu đẹp thì tâm phải đoan chính, cho nên hẳn phẩm hạnh của Lâm Chính Thanh sẽ không tệ.

(*) Tờ giấy viết tên họ, tuổi tác, tổ tông… của tân nương và tân lang trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau, còn gọi là “bát tự thϊếp“.

Bây giờ ngẫm lại, nàng bất giác cười khẽ một tiếng.

Đến khi nhóm nữ quyến đều tiến vào sảnh, cuối hành lang mới xuất hiện hai bóng người.

Nha hoàn tiến lên thỉnh an, “Đại gia, thái thái có bảo lát nữa khách tới dông đủ thì mời ngài qua đấy chào hỏi.”

Lâm Chính Thanh gật đầu, nha hoàn kia mới lui ra.

Người vừa rồi ngẩng đầu lên nhìn bảng chữ chính là Trần Lục tiểu thư, y phục tím nhạt chẳng có gì đáng chú ý, chỉ có đôi mắt kia là trong trẻo đến mức như phản chiếu được toàn bộ mây trên trời, đầu mày khóe mắt đầy ý cười nhưng lại không nhìn ra được tâm trạng thật.

Hắn có cảm giác mình đã gặp đôi mắt này ở đâu đó… tựa như hắn mơ hồ cảm thấy mảnh đất phía Đông của phủ hẳn là đã xây một căn tiểu viện, nhưng khi tới đó lại không thấy gì.

Mấy chuyện xảy ra gần đây vừa kỳ quái lại vừa thú vị.

Lâm Chính Thanh khẽ mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.



Không nhìn thấy Lâm lão phu nhân, Tiêu thị liền hỏi thăm.

Lâm Đại thái thái thở dài, “Trở trời nên bệnh cũ của lão phu nhân lại tái phát, nhức mỏi cả đêm, mãi đến sáng mới ngủ được.”

Tiêu thị vừa định nói gì thêm thì bị Hầu thái thái của quan chăn ngựa Ti Kinh cục ngồi cạnh đó cướp lời: “Vậy lát nữa chúng tôi xin phép được đến vấn an lão phu nhân.” Nói tới đây, Hầu thái thái nở nụ cười thật tươi, “Mấy ngày trước lão gia nhà tôi làm quen được với một vị hạnh lâm tiên sinh, nghe nói người này có một phương thuốc cổ chuyên trị các bệnh đau đầu mãn tính.”

Hai mắt Lâm Đại thái thái bừng sáng, “Không biết có thể mời vị hạnh lâm tiên sinh mà Hầu Đại thái thái vừa nhắc đến khám cho lão phu nhân nhà ta không.”

Hầu Đại thái thái nói: “Tôi cũng có ý định đó, chẳng qua vị tiên sinh kia không dễ tìm lắm, sau khi khám bệnh cho nhà tôi xong, ông ấy đã lên đường đến Sơn Đông mất rồi. Tôi đã bảo Tĩnh tỷ nhà tôi chép lại phương thuốc, hôm khác tỷ tỷ hãy mang tới cho Thái Y viện nhìn qua, nếu đáng tin thì chúng ta đi tìm vị tiên sinh kia cũng không muộn.”

Thiếu nữ dung mạo ngọt ngào ngồi cạnh Hầu Đại thái thái, tức Hầu Nhị tiểu thư, lấy phương thuốc ra, nha hoàn cạnh đó vội vàng nhận lấy đưa cho Lâm Đại thái thái.

Nhìn phương thuốc này, ánh mắt các thái thái và tiểu thư trong phòng đều mang vẻ vẻ chế giễu như có như không.

Hầu gia bày tỏ tâm tư muốn kết thân quá rõ ràng rồi.

Nhóm người trò chuyện thêm một lúc mới bắt đầu khai tiệc, chúng tiểu thư người nào người nấy xinh đẹp như hoa ngồi cùng một chỗ, khiến không khí náo nhiệt hẳn lên.

Hai vị tiểu thư Tề gia dẫn tới ngồi cùng nhau, cười cười nói nói một lúc đã thu hút khá nhiều tiểu thư gần đấy tới nhập bọn. Cuối cùng tất cả đều dồn về một phía, chỉ còn lại mỗi mình Hầu Nhị tiểu thư đưa ra phương thuốc khi nãy.

Ăn tiệc xong, các thái thái tụ tập ngồi nói chuyện phiếm, bảo nha hoàn đưa chư vị tiểu thư ra vườn hóng mát, rất nhanh sau đó liền có người đề nghị thi làm thơ.

Họ đang ở nhà của dòng dõi thư hương như Lâm gia, rõ ràng không thể thiếu mấy hoạt động liên quan tới văn chương.

Hai vị tiểu thư Lâm gia là chủ nhà, dĩ nhiên vội vàng cho người đi chuẩn bị.

Cuối cùng mọi người chọn Yên Ba đình làm nơi tỷ thí, Lâm Tam tiểu thư cho nha hoàn giăng rèm trúc, vừa để tránh nắng vừa để tránh tầm mắt của người ngoài.

Sau khi bày sẵn giấy, mài xong mực, Lâm Tam tiểu thư đề nghị lấy hoa hạnh làm chủ đề.

Chư vị tiểu thư thay phiên nhau làm thơ, hai tiểu thư Lâm gia và hai tiểu thư Tề gia bất phân thắng bại, Lâm Di cũng chỉ làm một bài bình thường, không quá hay cũng không quá dở, vừa đủ để qua ải.

Y phục tím nhạt trên người khiến Lâm Di không được trưởng bối chú ý, nhưng thành ra lại giúp nàng tránh khỏi sự bài xích của các vị tiểu thư. Vì vậy mọi người nhanh chóng vây quanh nàng, cười nói hết sức thân thiết. Hầu Nhị tiểu thư bị bỏ mặc một mình, chỉ biết cúi đầu mân mê mép váy.

Lấy lý do để tìm cảm hứng, vài vị tiểu thư ngỏ ý muốn đi dạo trong vườn một vòng.

Khi nha hoàn bưng điểm tâm và trà hoa cúc vào cũng chính là lúc tới phiên Lâm Di làm thơ. Nàng cầm bút lên, vừa khẽ chấm mực thì cánh tay đυ.ng phải nha hoàn bưng khay trà, nước trà ấm nóng lập tức đổ ra.

Hầu Nhị tiểu thư “ối” một tiếng, nhanh tay kéo Lâm Di lại, nhưng áo Lâm Di vẫn bị nước trà làm ướt một mảng.

Nha hoàn cuống quýt quỳ xuống nhận lỗi, “Nô tỳ đáng chết, đều tại nô tỳ không cầm chắc khay.” Dứt lời mặt nha hoàn đã như sắp khóc tới nơi.

Lâm Tam tiểu thư bước tới xem xét, “Lục tiểu thư không bị bỏng chứ? Do đám nô tỳ không hiểu chuyện, vụng về làm hại tới Lục tiểu thư rồi.”

Chỉ bị ướt đồ chứ không bị bỏng nên Lâm Di khoát tay, “Không sao.” Vừa nói nàng vừa nhìn tiểu nha hoàn, “Mau đứng dậy đi!”

Tiểu nha hoàn như được đại xá, vội vã cúi đầu lui ra ngoài.

Lâm Di cười nói: “Đừng vì tôi mà khiến mọi người mất hứng. Chúng ta cứ tiếp tục làm thơ đi.”

Lâm Tam tiểu thư áy náy xin lỗi: “Nói gì vậy… nói tới cũng đều tại ta.” Nói tới đây nàng ta bước tới kéo tay Lâm Di, “Y phục của muội muội bị ướt rồi, vào phòng ta đổi đồ khác đi.”

Lâm Di còn chưa mở miệng, Lâm Ngũ tiểu thư đứng cạnh đó đã cười bảo: “Tỷ tỷ đi thì ai chủ trì ở đây, hay để muội đưa Lục tiểu thư đi, phòng muội cách đây không xa, chẳng phải sẽ tiện hơn tỷ sao?”

Lâm Tam tiểu thư do dự nhìn Lâm Di.

Lâm Ngũ tiểu thư tỏ ra thân thiện một cách dị thường, “Tỷ tỷ sợ muội bắt cóc Lục tiểu thư hay sao thế?”

Lâm Tam tiểu thư bật cười, “Ăn với chả nói.”

Trêu đùa qua lại thêm hai câu, Lâm Di theo Lâm Ngũ tiểu thư đi thay y phục. Lâm Ngũ tiểu thư kéo tay Lâm Di, vừa đi vừa giới thiệu cảnh trí trong vườn. Dọc hành lang sơn son có treo rất nhiều câu thơ, đều là các tác phẩm xuất sắc của các danh nhân tài tử từ cổ chí kim. Càng đi sâu vào càng thơm ngát hương hoa, chứng tỏ bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ.

“Qua khỏi đây là đến rồi.” Lâm Ngũ tiểu thư nói xong thì nhìn về phía Linh Lung vẫn đi theo sau hai người, “Để vị tỷ tỷ này cùng Tuệ Nhi tới phòng muội trước chọn bộ y phục rồi là sẵn trước, để lát nữa Lục tiểu thư không phải tốn thời gian lựa chọn.”

Linh Lung hơi do dự, Lâm Di lại nói: “Em qua đó trước đi.”

Linh Linh nghe vậy mới gật đầu nhanh chân đi theo Tuệ Nhi.

Lâm Ngũ tiểu thư nói: “Mấy ngày nay trong nhà đang phơi mực, tỷ tỷ vào có thấy cũng đừng chê bừa nhé.”

Hoạt động phơi mực trong nhà dòng dõi thư hương chính là các vãn bối tụ tập lại làm thơ vẽ tranh, tranh thơ sau đó sẽ được phơi nắng ở hậu viện. Đây cũng là một cách đốc thúc hậu bối chăm chỉ học hành, bằng không sẽ phải muối mặt khi nhìn thấy chữ xấu của mình trưng bày trước mắt tất cả mọi người. Lâm gia có Lâm Chính Thanh, có thể thấy chất lượng thành phẩm được phơi sẽ cao tới đâu, là ai cũng sẽ muốn mau qua đó xem thử.

Quả nhiên Lâm Di cũng hơi hứng thú.

Lâm Ngũ tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện thuận lợi một cách bất ngờ, đúng là hệt như lời dì Tiết nói, khuê tú ở Phúc Ninh ít gặp phải sự đời nên rất dễ bị mắc lừa.

Băng qua sân cỏ chính là Nhiễm Mặc cư, viện của nàng ta ở cạnh Nhiễm Mặc cư, nhưng lát nữa Trần Lục tiểu thư có mê mải nhìn thơ tranh của Đại ca mà đi nhầm đường cũng không thể trách nàng ta. Nàng ta ở ngoài đóng cửa lại, Trần Lục tiểu thư sẽ ở cùng một chỗ với Nhị ca. Nàng ta chỉ cần thừa dịp Trần Lục tiểu thư không chú ý âm thầm rút lui, sau đó làm như lạc mất người, hô hào bảo bà tử nha hoàn đi tìm, chuyện này sẽ không thể nào che giấu được nữa.

Việc Trần Lục tiểu thư đến Lâm gia chơi đi lung tung rồi gặp họa không liên quan gì tới nàng ta, cho dù trưởng bối trong nhà muốn trách phạt, nàng ta cũng chỉ bị cấm cửa mấy ngày là cùng. Nói sao đi nữa thì Trần Lục tiểu thư cũng là tiểu thư con dòng chính, ca ca có được mối hôn sự này xem như hời to rồi.

Nàng ta và ca ca chính là cái gai trong mắt mẫu thân, mẫu thân nhớ công tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta.

Lâm Ngũ tiểu thư thầm hớn hở khi thấy Trần Lục tiểu thư đang từng bước đi vào cái bẫy mình đã giăng sẵn.

Nàng ta lặng lẽ buông tay Lâm Di, âm thầm đi chậm lại phía sau, chỉ chờ Lâm Di đặt chân vào Nhiễm Mặc cư.

Lâm Di đang đi thì chợt dừng chân, quay đầu lại kéo tay Lâm Ngũ tiểu thư.

Lâm Ngũ tiểu thư không kịp phản ứng, đành trơ mắt nhìn mình bị Lâm Di đẩy lên phía trước, “Muội muội đây là đang dùng cách khác để hại ta sao, may mà ta phát hiện sớm.”

Nghe vậy Lâm Ngũ tiểu thư nhất thời đổ môi lạnh, bất giác đặt chân vào Nhiễm Mặc cư trước Lâm Di một bước.

Mãi một lúc sau Lâm Ngũ tiểu thư mới phản ứng lại được, “Tỷ tỷ, tỷ…” Nàng ta chưa nói hết câu thì cửa đã đóng lại, theo sau đó là tiếng cài chốt.

Lâm Ngũ tiểu thư cuống quýt chạy tới đẩy vài cái, cửa vẫn không chút suy suyển, “Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”

Nàng ta vốn định nhốt Trần Lục tiểu thư, ai ngờ suy tính cả buổi, người bị nhốt lại chính là nàng ta. Lâm Ngũ tiểu thư cuống cuồng đập cửa, tiếng ồn đã đánh động tới Lâm Nhị gia bên trong.

Lâm Di đứng bên ngoài nghe tiếng đàn ông hắng giọng bên trong thì không khỏi mở to mắt. Lần trước Lâm Chính Thanh đưa bức thêu tới chỗ lão thái thái nhánh cả, nàng không ra tay hỗ trợ vì không muốn lưu lại ấn tượng tốt với Lâm gia. Một cô gái tư chất bình thường như nàng trong mắt bọn họ làm gì xứng với Lâm Chính Thanh, Lâm gia lần này mở tiệc chiêu đãi mẹ con nàng, tất nhiên là có ý định muốn dò xét nàng.

Nàng đã cân nhắc hết mọi khả năng. Người từng bị sập bẫy rồi sẽ luôn nhìn xa hơn người khác vì không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.

Lâm Ngũ tiểu thư thân thiện với nàng dù chỉ mới gặp lần đầu, thái độ của tiểu nha hoàn lúc đổ nước trà lên người nàng, đề nghị nàng vào nội viện đổi y phục, dọc đường không hề gặp bà tử nha hoàn nào, Linh Lung bị lấy cớ tách khỏi nàng… cho dù nàng không chuẩn bị tâm lý trước cũng nhìn ra được ngay. Bọn họ cho rằng nàng là đồ ngốc sao?

Đây là phủ của Lâm gia chứ không phải phủ ở Trần gia, sao nàng có thể tùy tiện đi lại. Không lớn lên ở Kinh thành không có nghĩa là nàng không hiểu lễ tiết.

Cứ vậy đi, nhẹ nhàng trả một đòn để Lâm Ngũ tiểu thư tự nhận quả đắng mình gieo. Huynh muội ở cùng nhau, tính ra nàng cũng chẳng hại gì đến danh tiết của Lâm Ngũ tiểu thư.

Ngược lại nàng còn phải cảm ơn Lâm gia, chưa gì đã khiến nàng dễ dàng thắng được trận đầu tiên.

Lâm Di lùi lại hai bước, “Theo ta biết thì ở trong Kinh, người làm thơ thua mới bị phạt, muội muội muốn phạt ta nên mới dẫn ta tới đây, bằng không sao lại đuổi nha hoàn bà tử đi rồi lừa ta vào Nhiễm Mặc cư.” Nói tới đây nàng khẽ cười một tiếng, “Hay muội muội ở trong đó nghĩ một bài thơ trước đi, ta bảo hạ nhân đi mời các vị tiểu thư khác tới đây, chúng ta thi thố một trận xem ai thua.”

Sau cánh cửa Lâm Ngũ tiểu thư trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói gì cho phải.

Thế rồi bên ngoài chợt vọng đến tiếng người, “Tiểu thư, tiểu thư ở đâu vậy?”

Lâm Di lên tiếng đáp lại.

Nhất thời máu trong người Lâm Ngũ tiểu thư như đông lại, bây giờ mà hạ nhân vào trong nhìn thấy ca ca, phía bị cười nhạo sẽ chính là Lâm gia.

“Tỷ tỷ thân mến.” Lâm Ngũ tiểu thư cố định thần, “Làm gì có chuyện muội muốn lừa tỷ vào Nhiễm Mặc cư chứ…”

“Ta nhìn thấy hết rồi.” Lâm Di cười nói, “Bóng của muội muội in trên tường rõ ràng là đang định đẩy ta.”

Không ngờ lại bị bắt gặp.

Lâm Ngũ tiểu thư cố vớt vát: “Muội chỉ muốn đùa với tỷ tỷ tí thôi…”

“Muội muội đúng là làm ta giật cả mình, nếu không nhờ ta phản ứng mau thì người đang bị nhốt chính là ta rồi. Muội muội nhất định phải tỷ thí với ta, chuyện này mới cho qua được.”

Thi làm thơ?

Chỉ là làm thơ, cũng chẳng có gì to tát.

Lâm Di nói: “Cho muội muội ra đề đấy.”

Lâm Ngũ tiểu thư đành viết chủ đề lên giấy, luồn ra ngoài qua khe cửa.

Lâm Di mở giấy ra, cười nói: “Được, ta sẽ viết một bài rồi bảo người chuyển vào cho muội muội.”

Nói cách khác thì toàn bộ tiểu thư có mặt ngày hôm nay sẽ biết chuyện. Lâm Ngũ tiểu thư thoáng cái liền ỉu xìu.

Lâm Di mỉm cười, nàng đúng là muốn để tất cả mọi người biết được đấy, bằng không Lâm gia sẽ chối tội, ngược lại còn nói là nàng hại Lâm Ngũ tiểu thư. Tới lúc đó nàng có miệng cũng không phân bua được.