Doanh Môn Phục Quý

Chương 18: Lại tiến vào Lâm gia

(*) Khóa Khổng Minh còn gọi là khóa bát quái hay khóa Lỗ Ban. Đây là trò chơi dân gian vô cùng phổ biến của người Trung Quốc. Sản phẩm này là kết tinh của kỹ thuật xây dựng cổ đại của người Trung Quốc. Theo truyền thuyết thì chính Khổng Minh – sinh vào thời Tam Quốc, quân sư nổi tiếng của Lưu Bị – là người nghĩ ra loại khóa này.

“Í.” Linh Lung kinh ngạc kêu lên: “Đây chẳng phải là khóa Cửu Căn mà Nhị gia vừa mua được sao, mới đó mà tiểu thư đã lắp xong rồi.”

Quất Hồng thấy Linh Lung hoàn toàn ngó lơ đống quần áo trên giường thì chán nản, ôm chúng vào phòng trong.

Chốc lát sau Linh Lung cũng tới giúp một tay, nhìn thấy vẻ không vui trên mặt Quất Hồng bèn nói: “Yên tâm đi, tiểu thư tự có tính toán riêng của mình.”

Quất Hồng dừng tay, “Chẳng qua là ta thấy Tứ tiểu thư không hề có ý tốt, lúc nào cũng ngấm ngầm tính kế tiểu thư nhà mình. Ngoài mặt thì ra vẻ như một nữ Bồ Tát nhưng ai biết trong bụng hiểm độc đến cỡ nào.” Nói tới đây nàng đè thấp giọng hơn, “Nhị thái thái càng ghê gớm hơn, vừa rồi ta có ra ngoài một chuyến, nghe nói Nhị thái thái là cư sĩ, không thích mùi khói lửa nên nhà bếp bên Tử Trúc viện không nổi lửa nấu cơm bao giờ, làm Tây viện bên chúng ta cũng không được thổi lửa nấu cơm luôn vì sợ dầu khói thổi qua Tử Trúc viện, Nhị thái thái ngửi thấy sẽ khó chịu. Bây giờ trời đang mát mẻ, đồ ăn không đến nỗi vừa múc ra liền nguội ngắt, nhưng vào Đông thì làm sao đây, Tam thái thái, Nhị gia và tiểu thư ngay cả cơm nóng cũng không có mà ăn, chỉ có thể chờ nhà bếp chính mang tới mà thôi.”

Đành chịu, sống nhờ nhà người ta thì cũng chỉ có thể nhịn. Biết Quất Hồng đau lòng cho tiểu thư bọn họ nên mới nhăn nhó như vậy, Linh Linh cười an ủi: “Bây giờ mới mùa Xuân, còn lâu lắm mới vào Đông, chưa biết chừng trước đó chúng ta đã trở về Phúc Ninh mất rồi. Hơn nữa tiểu thư chúng ta đã từng chịu thiệt dưới tay Tứ tiểu thư lần nào đâu, tỷ sợ cái gì chứ.”

Nói cũng đúng.

Hai nha đầu đang nói chuyện thì chợt nghe thấy bên ngoài thông báo: “Thính Trúc tỷ tỷ đến.”

Linh Lung kinh ngạc mở to mắt. Tiểu thư cũng chỉ nhân tiện báo cho lão thái thái nhánh cả một tiếng, không ngờ lão thái thái lại phái Thính Trúc tỷ tỷ sang.

Linh Lung cùng Quất Hồng ra khỏi phòng, một cô nương dung mạo thanh tú, mặc áo ngắn tay lỡ màu xanh, tóc chải kiểu song loa, khoan thai bước vào.

Sau khi Thính Trúc bước tới hành lễ với mình, Lâm Di dẫn nàng tới ngồi xuống trên kháng.

Nha hoàn ngoài cửa dáo dác ngó vào, Linh Lung và Quất Hồng cũng không xua đuổi, chỉ nhìn Thính Trúc đưa bức thêu trong tay cho Lâm Di, “Nô tỳ xem cả ngày cũng không tìm ra cách, đành phải tới làm phiền tiểu thư.”

Lâm Di cười bảo Linh Lung và Quất Hồng đi lấy chỉ với đốt thêm đèn, từ tốn giảng giải phương pháp thêu hai mặt cho Thính Trúc nghe. Tiểu nha hoàn ngoài cửa nghe một lúc thấy vô vị thì cũng thôi, không nhìn nữa.

Bốn người ngồi cùng nhau thêu thêu sửa sửa, thoáng cái đã qua hai canh giờ, Thính Trúc mới đứng dậy cáo từ.

Thính Trúc đi thẳng một mạch trở về chỗ nhánh cả.

Lão thái thái nhánh cả đang chơi bài tứ sắc với Bạch ma ma, nhìn thấy Thính Trúc thì đặt cây bài trong tay xuống bàn, nhấc chén trà lên uống.

“Lão thái thái.” Thính Trúc bước tới thưa: “Chỗ của Lục tiểu thư vẫn rất yên tĩnh.” Vừa nói nàng vừa đưa bức thêu hai mặt cho lão thái thái nhánh cả xem.

Mũi kim đều tăm tắp, cho thấy tâm người thêu vô cùng bình thản.

“Tứ tiểu thư giúp Lục tiểu thư chọn y phục áo tím phối với váy vàng nhạt, còn thêm một đóa hoa lụa hồng cài đầu.”

Lão thái thái nhánh cả nhướng mắt lên nhìn Thính Trúc, Lâm Phương có lòng thật.

“Lâm Di không hỏi ngươi mặc thế có ổn không ư?”

Thính Trúc lắc đầu, “Lục tiểu thư có vẻ sẽ mặc thế mà đi ạ.”

Tiểu thư của các đại gia tộc, đừng cho rằng cả ngày ở trong phòng không ra cửa nên đơn giản, chỉ cần tới tuổi cập kê thì người nào cũng biết tính toán. Tuy Lâm Phương khá lanh lợi nhưng lại bị Nhị lão thái thái và Nhị thái thái Điền thị chiều hư rồi.

“Đi nghe ngóng bên Lâm gia xem bọn họ rốt cuộc có ý gì.”



Sáng hôm sau, Lâm Di trang điểm xong xuôi liền cùng Tiêu thị lên xe ngựa.

Cổng chính phủ Lâm gia đã mở rộng từ sáng sớm, sân vườn đều được quét dọn sạch sẽ.

Lâm Đại thái thái thỉnh an lão phu nhân xong thì đi ra ngồi dưới mái hiên chỉ đạo hạ nhân sắp xếp bày bàn tiệc. Hôm nay ngoài Trần Tam thái thái, bà ta còn mời thêm mấy vị phu nhân tiểu thư tương đối thân thiết tới.

Lâm Đại thái thái căn dặn xong xuôi mọi chuyện mới trở về phòng, chỉ lát sau đã có người tới báo: “Dì Tiết tới.”

Dì Tiết là em gái ruột của Lâm Đại thái thái, chồng mất sớm nên dì Tiết hiện sống cùng một trai một gái, lúc rảnh rỗi thường đến Lâm gia trò chuyện với Lâm Đại thái thái.

Lâm Đại thái thái tươi cười dẫn dì Tiết vào nhà, “Muội đến sớm thế.”

Dì Tiết cười bảo: “Ở nhà cũng chẳng có gì làm.”

Hai người thân thiết ngồi xuống kháng nói chuyện, nha hoàn trong phòng cũng lui ra ngoài.

Dì Tiết kể: “Lúc vào nhà muội có nghe nói Thanh ca đang học bài.”

Nghe nhắc tới con trai, mặt Lâm Đại thái thái sáng bừng lên, “Thằng bé này luôn vậy đấy, cứ học mãi chẳng chịu nghỉ ngơi, đôi khi ta nhìn cũng thấy đau lòng.”

Dì Tiết tỏ ra hâm mộ, “Tỷ tốt số mới sinh được đứa con trai như vậy.” Nói tới đây dì Tiết ngừng một thoáng, “Vinh ca nhà muội mà bằng được một nửa của Thanh ca thì muội đã mãn nguyện, coi như có chút hy vọng vào tương lai rồi.”

Thấy Dì Tiết nói tới chỗ đau, Lâm Đại thái thái thôi cười, vội vã an ủi: “Thanh ca vươn lên thì ta cũng có chỗ khó xử đấy thôi.”

Dì Tiết thở dài, “Muội biết chứ…” Nói tới đây, dì Tiết nói nhỏ hết sức có thể: “Nếu Tam lão gia nhà họ Trần quả thực có chứng cớ đánh đổ được Thành Quốc công, tỷ định để Thanh ca cưới Trần Lục tiểu thư thật sao?”

Mấy ngày nay Lâm Đại thái thái cũng ngủ không ngon giấc vì nhiều tâm sự, lợi ích gia tộc là trên hết, nên bà ta cũng chỉ đành hy sinh hôn nhân của Thanh ca.

“Sau này Thanh ca vào Hàn Lâm viện*, còn sợ không lấy tới được một con phượng hoàng vàng sao? Trần Tam lão gia trên danh nghĩa là con vợ cả nhưng có ai mà không biết cả Trần gia đều nằm trong tay Đổng thị đâu. Người nhà họ Trần chẳng người nào dám đυ.ng tới bên nhà mẹ của Đổng thị cả. Nói không chừng tương lai Trần Tam lão gia còn bị đẩy ra khỏi vị trí con vợ cả, xuống làm con vợ lẽ luôn ấy chứ…”

(*) Hàn Lâm viện: tổ chức gồm các học sĩ học cao hiểu rộng, văn hay chữ tốt, chuyên trách việc soạn thảo văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế.

Đây cũng chính là chuyện bà ta lo ngại nhất, muốn lợi dụng Trần gia rồi lại sợ bị cắn ngược lại. Đứa con trai quý báu bà ta vất vả nuôi lớn làm sao là thứ sành vỡ có thể sánh cùng được. Nhưng Lâm lão phu nhân lại có ý muốn nắm bắt cơ hội này, mà đánh đổ Thành Quốc công lại đâu phải là chuyện nhỏ, không có quan hệ thông gia, Trần Tam lão gia sẽ chẳng đời nào chịu để cho Lâm gia lợi dụng. Nhưng trước khi chắc chắc có quật ngã được Thành Quốc công hay không, Trần Tam lão gia chỉ là một tri châu* hàng ngũ phẩm, Trần Lục tiểu thư cũng chẳng có chỗ nào hơn người.

(*) Tri châu: là một chức quan văn trong hệ thống quan chế triều đình thời xưa, đứng đầu một phủ hoặc châu, có quyền cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt.

Dì Tiết nhìn thấy vẻ băn khoăn trên mặt Lâm Đại thái thái thì cũng cau mày, thử đề nghị: “Chẳng phải nhà tỷ còn một đứa con vợ lẽ sắp được ghi vào dưới tên của tỷ rồi ư?”

Mạo ca. Chuyện này liên quan gì tới Mạo ca chứ?

Dì Tiết thấp giọng nói: “Theo muội thấy, có thể để thằng nhóc đó cưới Trần Lục tiểu thư, sau đó tỷ ghi tạc con vợ lẽ vào dưới tên của mình, như vậy quan hệ thông gia cũng không khác gì mấy.”

Lâm Đại thái thái nhướng mắt nhìn, “Trần gia không ngốc, làm sao mà đồng ý.”

Dì Tiết cười nói: “Tỷ quên rồi à, có Trần Nhị lão thái thái Đổng thị ở đó, trưởng bối Trần gia thể nào cũng đồng ý. Chưa kể Lâm gia là dòng dõi thư hương, có chỗ nào không xứng với con gái ông ta chứ. Nếu tỷ vẫn chưa yên tâm thì nhân bữa tiệc hôm nay sắp xếp chút sự cố, Trần gia cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.”

Ngậm bồ hòn làm ngọt… trong đầu Lâm Đại thái thái chợt lóe lên một ý định… Bà ta biết tính tình của Tiêu thị, chỉ cần nói thêm mấy lời dễ nghe thì Tiêu thị sẽ xiêu lòng.

“Chưa kể dù gì cũng là con vợ lẽ, không phải con ruột của tỷ, cùng lắm thì khi cần cứ đẩy nó ra làm bia đỡ đạn.”

Tính tình Mạo ca thế nào người trong phủ đều biết, mới mười ba tuổi đầu mà đã thu vào phòng tận ba nha đầu. Lão gia yêu thương con hồ ly tinh kia nên vẫn đứng ra che chở Mạo ca, thậm chí bây giờ khi ả hồ ly kia sắp chết còn muốn bà ta nhận nuôi thằng đó dưới danh nghĩa của mình.

Dì Tiết nói tiếp: “Còn muội muội của Mạo ca, Ngũ tiểu thư, cũng là một đứa đầy tính toán, để ta sang chỗ con bé đó nói bóng gió vài câu, nó nhất định sẽ ra tay giúp tỷ. Sau khi xảy ra sự cố, Trần gia lo ngại cho danh tiếng con gái nhà mình, cũng chỉ có thể đã sai thì sai cho trót. Lúc đó tỷ cứ việc ra mặt làm người tốt, coi như nể mặt Trần gia mà nhận nuôi Mạo ca…”

Lâm Đại thái thái nghe mà lòng bàn tay rịn ướt mồ hôi, “Làm vậy… có ổn không đấy…”

Dì Tiết cười nói: “Tỷ không nhớ nhà Hoàng Kinh Lịch bên Tông Nhân phủ làm thế nào để cưới vợ cho con trai thứ à? Chưa kể tỷ vẫn còn có Thanh ca, chỉ cần Thanh ca ra mặt, tâm tư đám tiểu thư khuê các kia liền rục rịch, có phải tỷ chưa từng gặp phải loại chuyện này đâu.”

Lần trước cháu gái của Lâm Tam thái thái lén đi “ngắm hoa” một mình, suýt chút nữa đã chạy vào thư phòng của Thanh ca.

Dì Tiết bồi thêm: “Vì tương lai của con trai, sao tỷ không thử một lần. Một nơi như Phúc Ninh thì nuôi dạy ra khuê tú có lễ nghĩa được đến đâu chứ… Tới lúc đó cũng có thể đổ thừa rằng Trần Lục tiểu thư chưa từng ra khỏi cửa lớn nên không biết chừng mực.”

Trần Lục tiểu thư không xứng với Thanh ca, nhưng vẫn được xem là vừa lứa với Mạo ca.

Thấy Lâm Đại thái thái gật đầu, dì Tiết quả quyết luôn: “Chuyện này không thể chậm trễ, muội sẽ đi sắp xếp ngay đây.”



Xe ngựa chạy tới trước cửa thùy hoa của Lâm gia thì dừng lại, nha hoàn vén rèm xe lên, đặt ghế đẩu xuống đất rồi đỡ Tiêu thị và Lâm Di xuống xe.

Sau khi xuống xe, Lâm Di ngẩng đầu lên.

Trời xanh thăm thẳm…

Kiếp trước gả vào Lâm gia, nàng trùm khăn để Lâm Chính Thanh dẫn vào, chỉ thấy được mặt đất dưới chân. Khi đó nàng chỉ muốn hất tấm khăn dầy nặng trên đầu để có thể ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bây giờ bước chân vào Lâm gia, nàng lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Lần này nàng không phải là tân nương mà là khách được bọn họ mời đến.

Những gì không thấy rõ lúc tiến vào Lâm gia kiếp trước, hôm nay nàng nhất định nhìn cho rõ. Hơn nữa, nàng còn phải để mẹ biết được Lâm gia là nơi nào.