Doanh Môn Phục Quý

Chương 17: Bắt đầu

Tiểu nha hoàn vén rèm cho Lâm Di vào trong.

Tiêu thị và đại nha hoàn Lạc Dung ngồi trên kháng* gần cửa sổ thắt nút vải. Nhìn thấy Lâm Di, Tiêu thị vừa ra hiệu bảo nàng ngồi xuống cạnh mình vừa sai bảo Lạc Tuyết: “Đi múc cho Lục tiểu thư một chén chè hạnh nhân, nhớ bỏ thêm ít mật ong và bột đường.”

(*) Loại giường được xây bằng gạch, bên trong rỗng để có thể bỏ than vào sưởi ấm khi trời lạnh.

Nhìn Lâm Di ăn chè, Tiêu thị vui vẻ hỏi: “Hai ngày nay con có khỏe hơn được chút nào không?”

Từ sau lần Liễu di nương xảy ra chuyện, dường như nhà bếp chung cũng thay một số người. Nàng cũng được chăm nom đặc biệt hơn, nhất là sáng hôm nay, chỉ riêng điểm tâm đã có tận ba món. Ban đầu nàng đã cảm thấy sẽ không dễ dàng tra ra người hạ độc mình kiếp trước, quả nhiên chẳng sai, chỉ cần gió động cỏ lay, người nọ lập tức thu tay ngay.

Đến cùng có phải là Đại bá mẫu ra tay hay không… nàng vẫn chẳng thể khẳng định…

Nhìn Lâm Di giúp mình thắt nút vải, động tác thoăn thoắt, Tiêu thị cười nói: “Có nhớ thái thái nhà họ Lâm mẹ nhắc với con lần trước không?”

Lâm Di dừng tay.

Tiêu thị nói tiếp: “Lâm Đại thái thái lại cho người tới đưa thiệp, mời chúng ta sang uống trà, từ chối mãi cũng không hay nên mẹ đã nhận lời. Con về chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ ngồi xe sang đấy.”

Chuyện nên tới rốt cuộc cũng phải tới, kiếp trước nàng gả vào Lâm gia cũng bởi vì hai nhà qua lại thân thiết, đã sống lại một kiếp mà vẫn không tránh được.

Lâm Di gật đầu “vâng“.

Tiêu thị lại nói tiếp: “Chúng ta từ Phúc Kiến trở về cũng chẳng mang theo thứ gì đáng giá, cũng không biết nên chuẩn bị quà thế nào mới phải.” Vừa nói bà vừa cầm chén trà lên nhấp một ngụm, “Cho nên mẹ nghĩ hay là tặng hai bức tranh, một là gia đình có học thường quý tranh và chữ, hai là con am hiểu mấy món này, có thể giúp mẹ chọn quà.”

Tặng tranh vừa vặn hợp với thân phận dòng dõi thư hương của nhà họ Lâm.

Cha nàng xưa nay thích tranh chữ các loại, nên lúc ở Phúc Kiến sưu tầm không ít, thậm chí còn có mấy bức người thường khó mà có được.

Đàm ma ma cười nói: “Để nô tỳ đi lấy tranh ra.”

Lâm Di thuận tay đặt nút thắt đã tết xong vào khay đan bên cạnh, tuy biết Lâm gia và cả nhà Nhị lão thái thái Đổng thị có ý xấu với cha, nhưng nàng thật sự không rõ đầu đuôi là thế nào. Lâm Chính Thanh là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, nhưng ban đầu Lâm gia rõ ràng đứng cùng lập trường với cha.

Nàng không muốn gả cho Lâm Chính Thanh, nhưng không nhất định phải dùng biện pháp cực đoan để chống đối, một là cha mẹ sẽ không cho phép, hai là giữ mối quan hệ qua lại mới dễ đề phòng hơn.

Lâm Di giúp Tiêu thị chọn bức tranh thanh nhã, không quá quý giá cũng không quá đặc biệt, là một lễ vật rất bình thường, phù hợp trong những dịp thế này.

Tiêu thị nhìn tới nhìn lui mấy lần mới bảo Đàm ma ma bỏ vào hộp gói lại cẩn thận.

Nhìn vẻ trịnh trọng của Tiêu thị, Lâm Di ngẩng đầu lên hỏi: “Dường như mẹ rất để tâm chuyện đến thăm Lâm gia thì phải.”

Tiêu thị không giấu được tâm sự trên mặt, sau khi nghe được những lời Trần Doãn Viễn nói tối qua, bà trăn trở cả đêm, mỗi lần nghĩ tới tình thế hiện giờ liền căng thẳng đến mức tim đập “thình thịch“.

Tiêu thị nhíu mày, “Chúng ta đến Phúc Kiến ở một thời gian dài như vậy, trong Kinh chẳng quen biết được mấy người, về sau…” Nhắc tới tương lai, bà không khỏi thở dài, hỏi Lâm Di: “Con thấy Kinh thành thế nào? Khí hậu tốt hơn Phúc Kiến rất nhiều có đúng không? Năm nay chúng ta ở lại Kinh thành, không cần lo lắng chuyện lũ lụt nữa.” Trần Doãn Viễn không muốn cho hai đứa con biết chuyện nên Tiêu thị cũng chuyển đề tài, quay sang chọn trang phục cho Lâm Di, “Ngày mai còn có những người khác nữa, đều là các tiểu thư dòng dõi thư hương cả, nói không chừng sẽ có thi thố thơ ca, tới lúc đó con hãy liệu tình hình mà ứng phó.”

Lâm Di gật nhẹ.

Tiêu thị nắm tay Lâm Di, cười bảo, “Đúng là chỉ có con mới giúp mẹ bớt lo.” Nói tới đây bà không giấu được vẻ ưu phiền, “Ca ca con muốn học cưỡi ngựa, có rảnh con hãy đi khuyên nó một tiếng. Nhà chúng ta không có tước vị cha truyền con nối, tương lai vẫn nên theo con đường khoa cử thì hơn, còn mấy thứ võ kia, chỉ cần biết một chút là được rồi.”

Từ khi nghe Lâm Di hỏi tới chuyện phục tước, trượng phu bà liền xem như là thật, bây giờ chẳng những mời gia sư cho Hoành ca mà còn định tìm thêm sư phụ dạy võ. Bà đúng là càng lúc càng không hiểu được suy nghĩ của trượng phu, rõ ràng tương lai đang vô cùng khó khăn, vậy mà giờ lại đột nhiên tràn trề hy vọng.



Ra khỏi phòng Tiêu thị, Lâm Di từ từ chiêm nghiệm những lời bà vừa nói.

Xem ra chuyện của cha đã nghiêm trọng lắm rồi, bằng không ông đã không chuẩn bị cho cả nhà ở lại Kinh thành.

Lâm gia có liên quan gì đến chuyện của cha nàng?

Theo những gì nàng loáng thoáng nghe được, đều là về Thành Quốc công…

Lâm gia sống tại Kinh thành nên sẽ không biết chuyện ở Phúc Ninh, Thành Quốc công am hiểu hải chiến, đa phần quan lại của Phúc Kiến và Lưỡng Giang đều về phe Thành Quốc công. Dù sao cha nàng cũng từng nhậm chức ở cả hai nơi đó, chẳng lẽ Lâm gia muốn qua cha nàng dò hỏi chuyện ở Phúc Ninh và Lưỡng Giang?

Kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để rồi hai nhà quyết định kết thân?

Chuyện nàng thích hay ghét sẽ không ảnh hưởng tới quyết định thành hay bại của việc liên hôn giữa hai nhà, nhưng vẫn còn cách khác…

Nếu cha biết được vào thời khắc mấu chốt Lâm gia không thể dựa vào, hành vi hoàn toàn không xứng với danh tiếng dòng dõi thư hương của bọn họ, Lâm Chính Thanh còn là kẻ lấy oán trả ơn, vậy ông nhất định sẽ không đồng ý chuyện kết thân.

Lâm Di nghĩ tới đây liền quay lại dặn dò Linh Lung: “Bảo nghĩa mẫu của em sang báo cho lão thái thái nhánh cả biết chuyện ngày mai chúng ta sẽ đến Lâm gia làm khách, để Thính Trúc tỷ tỷ khỏi phải sang đây.”

Tuy nàng không biết chuyện trong Kinh nhưng nhất định lão thái thái nhánh cả biết.

Hôm qua Bạch Thược tới đây không hề nói khi nào Thính Trúc tỷ tỷ sẽ sang… Linh Lung ngẫm nghĩ một lúc mới vỡ lẽ… tiểu thư muốn dùng chuyện này làm cái cớ…

Linh Lung thấp giọng đáp: “Nô tỳ biết rồi ạ.”

Lâm Di trở về phòng mình, Quất Hồng đã bày sẵn trang phục cho ngày mai để nàng chọn, nàng ngồi xuống trên kháng gần cửa sổ, cầm sách lên đọc.

Quất Hồng chọn vài bộ đơn giản đưa đến trước mặt Lâm Di.

“Không cần vội.” Lâm Di chẳng buồn nhìn sang, “Cứ để đó đi.”

Chọn xong đồ còn phải là phẳng, xông hương, nếu không bắt tay chuẩn bị ngay bây giờ thì e sẽ không kịp… Nhưng tiểu thư đã nói vậy nên Quất Hồng đành để quần áo xuống giường.

Khoảng một nén nhang (30 phút) trôi qua, bên ngoài chợt vọng vào tiếng bước chân.

Lâm Di khẽ mỉm cười, tới rồi.

Nha hoàn ngoài cửa thông báo: “Tứ tiểu thư đến.”

Lâm Di để sách xuống, đứng dậy đón Lâm Phương.

So với ngày thường, hôm nay Lâm Phương càng thân thiện hơn, vui vẻ nắm tay Lâm Di, “Ta vừa có được mấy đóa hoa lụa nên muốn chia cho muội hai đóa, muội nhìn xem có đẹp không nào.”

Bên trong chiếc hộp gỗ chạm trổ hình hoa hải đường là hai đóa hoa bằng lụa màu đỏ và hồng thêu kim tuyến.

“Đây là kiểu vừa ra gần đây thôi.” Lâm Phương chỉ lên đầu mình, “Ta cũng có cài một cái này.”

Một đóa màu đỏ, một đóa màu hồng, đây là muốn nàng trang điểm diêm dúa chứ gì?

Lâm Di nhận lấy hộp gỗ, Lâm Phương ra vẻ ngạc nhiên nhìn trang phục bày trên giường gạch, “Muội muội chuẩn bị đi đâu thế?”

Lâm Di đáp lời: “Ngày mai mẹ muội muốn dẫn muội đến làm khách ở Lâm gia nên muội đang đắn đo chọn đồ. Tỷ tỷ đến đây thật đúng lúc, tỷ giúp muội xem thử nên chọn bộ nào đây.”

Lâm Phương không từ chối, tươi cười bước tới tỉ mỉ nhìn đống đồ trên giường, “Ta thấy đều hơi đơn giản, tới nhà người ta làm khách nên ăn mặc rực rỡ một chút thì hơn.”

Rực rỡ thay vì đơn giản… gia đình thư hương đa phần thích con gái dịu dàng tao nhã… Lâm Phương lại đề nghị ngược lại.

Vừa muốn tới phủ Huệ Hòa Quận chúa làm khách vừa muốn nắm chặt Lâm gia không tha… Một cô tiểu thư mới mười bốn tuổi như Lâm Phương, thật không đơn giản chút nào.

Lâm Di bảo Quất Hồng đem tất cả y phục của nàng ra.

Lâm Phương chọn một bộ áo thêu đầy hoa thược dược phối với váy vàng nhạt, còn đích thân chọn trang sức phù hợp, Lâm Di mặc vào liền trông rực rỡ hẳn lên.

Lâm Di cười nói, “Muội vẫn nên mặc cái áo màu tím nhạt kia thì hơn.” Màu tím nhạt không đẹp bằng màu đỏ, phối với màu vàng sẽ tầm thường hẳn đi. Lâm Phương lập tức đồng ý.

Góp ý cho Lâm Di xong, Lâm Phương mới yên tâm rời đi, khẽ nhếch môi cười suốt quãng đường trở về. Nếu có thể khiến Huệ Hòa Quận chúa yêu thích mình, nàng ta sẽ có cơ hội quen biết nhiều phu nhân dòng dõi huân quý, nói không chừng sau này sẽ có khả năng thành mệnh phụ, như vậy cho dù Đại lang nhà họ Lâm có tiền đồ thế nào thì nàng ta cũng đành vứt sang một bên. Song như vậy không có nghĩa là bây giờ nàng ta sẽ chắp tay dâng tặng cơ hội kết thân với Lâm gia cho Lâm Di.

Tuy Trần gia có nhiều tiểu thư, nhưng nàng ta muốn chỉ một mình nổi bật, hưởng hết mọi điều tốt.