Nghĩ tới đây Lâm Di khẽ mỉm cười, thảo nào y phục trang sức của Lâm Phương nhìn cầu kỳ hơn các tiểu thư trong phủ rất nhiều.
Chẳng qua, Điền thị thật sự không xứng với hai chữ “cư sĩ” này, càng khỏi nói đến chuyện sánh với Quan Âm đại sĩ. Nếu quả thật có lòng từ bi, Điền thị đã không bảo Lâm Phương dẫn nàng tới Phương Phỉ uyển để rồi vô tình bắt gặp cảnh Liễu di nương đang sắp sẩy thai, thị nên trực tiếp ra mặt cứu mẹ con Liễu di nương mới đúng.
“Mấy ngày nay nhớ để mắt chỗ Nhị thái thái, nghe ngóng được bất cứ tin tức gì cũng phải về nói với ta.” Lâm Di nhỏ giọng dặn dò Quất Hồng.
Lão thái thái nhánh cả đã nhắc nhở nàng chú ý đến Nhị thái thái Điền thị, còn chuẩn bị cho nàng một hai món nhìn qua trông như lễ vật ra mắt để dùng khi cần, mấy ngày tới nàng phải bỏ thêm chút công sức rồi.
Lâm Di vừa nói xong thì Bạch Thược đến chào nàng, “Nhị gia đã không việc gì, nô tỳ xin trở về báo cáo với lão thái thái để lão thái thái được yên tâm.”
Bạch Thược là nha hoàn thân cận của lão thái thái nhánh cả, tuy ăn mặc cũng như đại nha hoàn ở nhánh thứ hai nhưng thần thái sáng sủa, ăn nói mạch lạc hơn nhiều, tiếp chuyện với người như vậy cũng thoải mải. Quất Hồng và Linh Lung đón Bạch Thược vào phòng.
Bạch Thược cười nói: “Còn một việc phải làm phiền Lục tiểu thư, lão thái thái đã nhận lời giúp Lâm gia sửa bức thêu kia, cho nên Thính Trúc tỷ tỷ sẽ thường tới đây.”
Lâm Di kéo Bạch Thược đến ngồi xuống cạnh mình, “Tỷ tỷ trở về nói với bá tổ mẫu, có thời gian ta sẽ sang thỉnh an bá tổ mẫu.”
Nụ cười của Lâm Di khiến Bạch Thược thả lỏng người hơn.
Bốn người cười nói vô cùng thân thiện.
…
Trần Doãn Viễn nghe Tiêu thị kể lại là con trai ồn ào đòi học cưỡi ngựa thì bật cười, “Thằng nhóc này rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi.”
Tiêu thị nhíu mày, “Lão gia còn hùa với nó? Vừa ngã ngựa xong, giờ mà lại xảy ra chuyện gì nữa thì sao.”
Trần Doãn Viễn không cho là đúng, “Nam tử triều Đại Chu ai chẳng biết cưỡi ngựa, nói như bà thì cái gì cũng không cần học. Đúng là lòng dạ đàn bà, không hiểu được đại sự.”
Tiêu thị bị trượng phu kiển trách, vành mắt liền đỏ hồng, “Tôi không hiểu đại sự đấy, tôi chỉ biết tỷ tỷ đã phó thác lão gia và huynh muội Hoành ca cho tôi. Nếu không thể chăm nom mấy người thỏa đáng, sau này tôi sẽ chẳng còn mặt mũi đi gặp tỷ tỷ nữa.”
Nghe nhắc tới người vợ đã mất, lại nhớ tới Tiêu thị vất vả mấy năm qua, Trần Doãn Viễn thở dài, ngồi xuống kéo Tiêu thị ôm vào lòng, “Được rồi, ta hiểu tấm lòng của bà, Lâm Di thì chỉ cần về sau tìm cho nó một tấm chồng tốt là được. Nhưng Hoành ca là nam nhi, tương lai không xông pha va chạm thì làm sao cáng đáng được cái nhà này.”
Nghe thấy giọng điệu của Trần Doãn Viễn không được lạc quan, Tiêu thị ngẩng đầu lên nhìn trượng phu, quả nhiên thấy ông đang chau mày, “Lão gia sao thế? Có phải năm nay đánh giá thành tích không được thuận lợi?”
“Không phải chuyện đánh giá thành tích.” Trần Doãn Viễn chưa bao giờ nhắc tới công việc trước mặt vợ con.
“Lão gia không cần gạt thϊếp.” Tiêu thị ngồi thẳng lên, “Trước khi vào Kinh lão gia đã nhiều tâm sự, mấy ngày qua trông lại càng thêm nghiêm trọng, không phải vì công việc thì còn gì nữa? Tới nước này rồi mà lão gia còn không chịu nói thật với thϊếp nữa sao?”
Trần Doãn Viễn đứng lên, chắp tay sau lưng đi lòng vòng quanh phòng, “Mấy năm nay ở Phúc Ninh ta đắc tội không ít người, những người đó đều đã sớm tìm Thành Quốc công làm chỗ dựa. Mà năm ngoái Thành Quốc công lại có công dẹp giặc Oa nên được lòng thánh thượng…”
Tiêu thị căng thẳng hỏi: “Ý lão gia là… Thành Quốc công muốn đối phó với lão gia.”
Trần Doãn Viễn mỉm cười, “Đối phó gì chứ, một viên quan tép riu như ta, Thành Quốc công chỉ cần phẩy tay một cái thì mọi thứ sẽ đơn giản như bóp chết một con kiến hôi thôi.” Ông ngừng một thoáng mới nói tiếp: “Mấy năm qua ta không ít lần tố cáo Thành Quốc công, chỉ có điều ba đời Thành Quốc công đều là công thần, lúc đương kim Hoàng thượng lên ngôi còn là đại thần phụ chính, há có thể để một nhân vật thấp bé như ta hạch tội ư?”
Tiêu thị ủ ê bảo: “Nếu phu quân đã biết được từ sớm, tại sao còn như vậy?”
Trần Doãn Viễn lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không như vậy như còn thế nào? Chẳng lẽ cũng thông đồng với bọn họ làm bậy? Mặc kệ bọn họ tham ô của công? Thuê mướn thổ phỉ giả làm giặc Oa…”
Tiêu thị lần đầu tiên nghe thấy Trần Doãn Viễn nói về những chuyện này nên không khỏi kinh ngạc, lập tức cuống quýt nhìn quanh để xác định không có ai khác nghe lỏm.
Năm nào Phúc Kiến cũng bị giặc Oa đánh cướp, hễ nghe thấy bên ngoài có dị động, bà và hai đứa trẻ đều kinh hoảng cực độ, đừng nói chi đến dân chúng chỉ có thể mặc người chém gϊếŧ ở ngoài. Mỗi lần nghe nói triều đình tăng cường viện binh cho Phúc Kiến, bọn họ đều vô cùng mừng rỡ, không ngờ thực tế lại chẳng phải vậy…
Nói tới đây nên Trần Doãn Viễn quyết định thẳng thắn luôn: “Lần này ta đưa cả nhà về Kinh không chỉ vì lễ mừng thọ của lão thái thái mà còn sợ mọi người ở lại Phúc Kiến không ai trông nom. Dù sao trong Kinh vẫn còn nhà mẹ của bà, ta mà có xảy ra chuyện gì, gia tộc Trần thị và nhà mẹ của bà cũng sẽ không bỏ mặc ba mẹ con bà.”
Nghe trượng phu nói những lời này, Tiêu thị không kiềm được nước mắt, “Phu quân nói gì vậy, bây giờ Hoành ca và Lâm Di còn nhỏ, phu quân không thể không nghĩ cho mẹ con thϊếp, cùng lắm thì phu quân từ quan về nhà.”
Từ quan… nào có dễ như thế.
Thấy Tiêu thị căng thẳng, Trần Doãn Viễn liền lên tiếng trấn an: “Đó cũng chỉ là dự tính cho tình huống xấu nhất thôi, hiện giờ người chống đối Thành Quốc công không chỉ có mình ta. Lâm gia mà bà nhắc tới lúc trước ở thời Cao Tổ cũng bị Thành Quốc công mưu hại, mấy năm qua phải lui về ở ẩn. Hiện giờ có hậu bối tài giỏi nên họ mới nuôi ý định trở lại triều đình đối phó với Thành Quốc công…”
Nghe nói tới đây, Tiêu thị thảng thốt kêu lên: “Thảo nào hôm nay Lâm Đại thái thái cho người mang quà tới tặng, còn mời thϊếp tới Lâm gia làm khách.” Vừa nói Tiêu thị vừa lấy lễ vật và thiệp mời Lâm gia gửi tới cho Trần Doãn Viễn xem.
Quà tặng của Lâm gia là hai chiếc trâm hoa bằng ngọc bích chạm trổ hình nhành trúc nạm vàng và một đôi hoa tai hình giọt nước bằng thạch anh.
“Tuy thϊếp và Lâm Đại thái thái lúc nhỏ thường qua lại với nhau, nhưng phần lễ vật này cũng hơi long trọng quá mức.”
Nhìn hai món quà tặng, Trần Doãn Viễn mỉm cười, “Lâm gia có thể như vậy cũng là chuyện tốt.” Lâm gia hiện giờ không còn như trước, nhưng căn cơ nhà họ vẫn còn rất vững, có danh tiếng không nhỏ trong giới thư hương.
“Ý lão gia là…”
Trần Doãn Viễn gật đầu nói: “Dẫn Lâm Di ra ngoài giao du nhiều một chút cũng tốt.”
Tiêu thị mừng rỡ đáp: “Nếu nghe được gì từ Lâm gia thϊếp sẽ về nói cho lão gia biết.”
Lập gia đình đã nhiều năm mà Tiêu thị vẫn đơn thuần như trước, chuyện lớn thế này làm gì có ai cứ nhắc mãi bên miệng chứ, trước khi xác định hai nhà có cùng nhận thức, Lâm gia tuyệt đối sẽ không để lộ nửa câu.
Trần Doãn Viễn nhìn tán cây ngoài cửa sổ, lại nhíu mày suy tư.
…
Hôm sau, Lâm Di bước vào phòng Nhị lão thái thái Đổng thị thỉnh an, bên tai đều là tiếng Lâm Phương huyên thuyên với Đổng thị về chuyện sắp được cùng Điền thị tới làm khách của phủ Huệ Hòa Quận chúa.
Nhị lão thái thái Đổng thị bảo Lâm Di ngồi xuống cạnh đó rồi thân thiết hỏi Lâm Phương: “Đã chuẩn bị quà tặng chưa?”
Lâm Phương nhoẻn môi cười, “Cháu định vẽ một bức tranh Quan Âm ạ.”
Mấy năm gần đây, tài vẽ tranh của Lâm Phương càng lúc càng tiến bộ, hơn nữa có Nhị thái thái Điền thị, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhị lão thái thái gật gù liên tục, “Ừ, tặng lễ vật như vậy đủ chứng minh mình có lòng.”
Lâm Phương cười nhìn Lâm Di, “Dùng tiền mua thì thường quá, Lục muội muội, muội cũng thấy vậy đúng không?”
“Vâng.” Lâm Di phối hợp nói theo.
Lâm Phương quả nhiên càng thêm vui vẻ, nũng nịu gối đầu lên đùi Nhị lão thái thái Đổng thị, “Chẳng qua tới giờ cháu vẫn chưa có trang phục với trang sức thích hợp.”
Nhị lão thái thái lập tức mắng yêu: “Thấy chưa, thấy chưa, nói tới nói lui vẫn là muốn vòi vĩnh đồ của ta đây mà.”
Lâm Phương nghiêm túc nói: “Là cháu gái sợ làm mất mặt tổ mẫu thôi. Có thể được mời tới phủ Quận chúa đều là khuê tú nhà quyền quý, cháu gái nào dám qua loa.”
Nhị lão thái thái đưa tay dí nhẹ lên vầng trán trắng nõn của Lâm Phương, “Đúng là miệng ngọt như đường.”
Lâm Phương ôm trán, cười nhìn Lâm Di, “Lục muội muội, muội xem tổ mẫu keo kiệt chưa kìa, trưởng bối như tổ mẫu phải mở hầu bao rộng rãi với hậu bối như chúng ta mới đúng.”
Lâm Di cũng cười theo.
…
Trên đường trở về phòng, thấy bên cạnh không có ai khác, Linh Lung không nhịn được nhỏ giọng nói: “Chẳng qua chỉ tới phủ Quận chúa một chuyến mà Tứ tiểu thư phải ồn ào cho cả phủ biết mới được.”
Có thể làm khách của Quận chúa, Lâm Phương dĩ nhiên muốn khoe khoang khắp nơi rồi. Dù gì chẳng phải ai cũng có thể được Quận chúa mời làm khách.
Nhị thái thái Điền thị giảng kinh, Tứ tiểu thư Lâm Phương vẽ tranh Quan Âm, hai mẹ con nhà này đều một lòng hướng Phật nhỉ!
Lâm Di thấp giọng dặn dò Linh Lung: “Một lát nữa em hãy tìm cách đi hỏi dò chuyện của Huệ Hòa Quận chúa.”
Linh Lung thưa lại: “Nếu có người hỏi, nô tỳ sẽ bảo rằng nghe nói Tứ tiểu thư chuẩn bị tới phủ Huệ Hòa Quận chúa làm khách, cho nên thấy tò mò.”
Lâm Di gật nhẹ, nhân lúc Lâm Phương gióng trống khua chiêng về chuyện được mời tới phủ Huệ Hòa Quận chúa chơi, có hỏi thăm về Quận chúa cũng sẽ không bị người khác thắc mắc.
Lâm Di đi tới rừng trúc, sắp bước qua cổng nguyệt lượng thì Đàm ma ma bên cạnh Tiêu thị tươi cười bước lại, “Lục tiểu thư, thái thái mời người sang đó một chuyến.”