Doanh Môn Phục Quý

Chương 15: Cảnh ngộ

Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Di nhớ ra liền giải thích: “Sáng sớm ca ca đã theo cha ra ngoại thành.”

Lão thái thái nhánh cả thở dài, “Hoành ca còn nhỏ tuổi, sao lại để mặc nó cưỡi ngựa cơ chứ.”

“Trong nhà từng mời sư phụ dạy võ cho ca ca, chắc cha cảm thấy ca ca đã có thể tự mình cưỡi ngựa…” Lúc còn ở Phúc Kiến, ca ca nàng tự mình cưỡi ngựa không phải chỉ một hai lần.

Cùng lúc này, Lâm Kiều và Lâm Phương đỡ Nhị lão thái thái Đổng thị bước vào phòng.

Nhị lão thái thái Đổng thị bảo: “Hoành ca bị ngã ngựa, chúng ta vẫn nên về phủ sớm xem thế nào.”

Lão thái thái nhánh cả gật đầu, dặn dò Bạch Thược đưa Nhị lão thái thái, Lâm Phương và Lâm Di trở về, đồng thời thăm hỏi thương thế của Hoàng ca xong rồi trở về báo cho bà biết.

Lão thái thái nhánh cả vừa dứt lời thì bên ngoài chợt có tiếng hô vọng vào: “Đại lão gia tới.”

Con trai trưởng Trần Doãn Ninh của lão thái thái nhánh thứ hai… Lão thái thái nhánh cả thầm bật cười trong bụng, lại là một kẻ mong bà chầu trời cho sớm…



Đoàn người trở về phủ thì thấy Tam thái thái Tiêu thị đang chờ tại cửa thùy hoa.

“Hoành ca thế nào rồi? Mời lang trung tới xem chưa?”

Mắt vẫn còn đỏ hồng, Tam thái thái Tiêu thị tiến lên đỡ Nhị lão thái thái, “Thưa đã xem qua rồi, may là không bị thương tổn đến xương cốt, lang trung nói cẩn thận dưỡng thương một thời gian thì sẽ khỏi.”

Nhị lão thái thái trông như vẫn còn lo lắng sợ hãi, “Sao lão Tam lại sơ ý đến vậy.”

Tam thái thái Tiêu thị đưa khăn tay chấm khóe mắt, lúc thấy Hoành ca được hạ nhân khiêng về, bà cũng giật mình sợ đến suýt ngất, “Lão gia bảo vừa hay gặp một nhóm thợ săn nên dẫn Hoành ca đi xem, ai ngờ chỉ thoáng cái đã không thấy thằng bé đâu, đến khi tìm được thì Hoành ca đã bị ngã rồi.”

Nhị lão thái thái Đổng thị nhíu mày, “Chẳng phải có hạ nhân đi theo sao?”

“Lão gia chỉ cho đứa sai vặt bên cạnh Hoành ca đi theo nó thôi, mà đứa sai vặt kia cũng nhất thời sơ suất.”

Sơ suất… là vì chưa từng thấy cảnh săn bắn nên mải mê nhìn chứ gì, đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng. Nhị lão thái thái “hừ” lạnh một tiếng, “Cô cũng thật là, hai cha con muốn ra ngoài mà cũng không biết sắp xếp thêm mấy người tháp tùng, loại chuyện này còn cần ta dạy nữa à?”

Tiêu thị hổ thẹn cúi gằm mặt.

Nhị lão thái thái Đổng thị nói tiếp: “Lão Tam còn nói muốn dời ra ngoài sống, ở trước mắt ta còn xảy ra chuyện, dời ra ngoài thì còn sao nữa? Mấy năm qua ở Phúc Kiến, cô quán xuyến nhà cửa thế nào vậy?”

Tam thái thái Tiêu thị không ngờ Nhị lão thái thái lại tức giận đến thế, chỉ biết đứng im chịu trận.

“Cả cái nhà này ấy à, không một ai khiến ta bớt lo cả.” Nhị lão thái thái Đổng thị bỏ lại một câu như vậy rồi đi vào nhà xem Hoành ca.

Vết thương trên chân Hoành ca đã được bôi thuốc, bọn nha hoàn vừa ôm chăn mềm đắp cho cậu, vừa lót thêm thảm dưới chân cậu cho êm. Nhị lão thái thái đi vào, giở chăn lên nhìn vết thương, “Chân đau thế nào rồi?”

Tiêu thị bảo nha hoàn mang ghế dựa bằng gỗ lê tới, trải thêm một lớp nệm êm để Nhị lão thái thái ngồi xuống.

Hoành ca khẽ nâng cái chân đang gác trên giường lên, “Đã đỡ nhiều rồi ạ.”

“Cháu phải cẩn thận chứ…” Nhị lão thái thái cảm thán: “Nhà chúng ta hiện giờ chỉ có mình cháu và Đại ca cháu. Đại ca cháu rời Kinh đi học đã khiến ta nóng ruột nóng gan, cháu ở ngay dưới mắt ta mà còn có mệnh hệ nào thì khác gì muốn mạng bà già này đâu chứ?”

Hoành ca vội nói: “Lần sau tôn nhi không dám như vậy nữa.”

Nói qua nói lại mấy câu, trong phòng tràn ngập không khí gia đình đầm ấm.

Nhị lão thái thái ngồi thêm một lát thì đứng dậy rời đi, Tiêu thị vội vã đi theo đưa tiễn. Lâm Phương cũng dặn dò vài lời rồi theo Nhị lão thái thái ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lâm Di và Hoành ca.

“Ca ca cưỡi ngựa kiểu gì mà bị ngã thế?”

Nghe hỏi tới chuyện này, hai mắt Hoành ca lập tức sáng lên, “Lâm Di, có nói muội cũng không tin đâu, ta vừa gặp được một người cưỡi ngựa cực kỳ giỏi.”

Còn tưởng là gì, ra là có người cưỡi ngựa giỏi…

“Ở đâu mà chẳng có người cưỡi ngựa giỏi, thầy dạy võ cha mời cho huynh cũng là sư phụ nổi tiếng của Phúc Kiến đấy thôi, đừng nói vì vậy mà huynh mới ngã ngựa chứ?” Lâm Di cười hỏi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Hoành ca.

Chẳng lẽ nàng đoán trúng thật, ca ca bị ngã là do mải nhìn người khác cưỡi ngựa.

“Không phải ca ca không hứng thú với võ nghệ, chỉ là ca ca muốn chuyên tâm cho khoa cử thôi, đúng không?”

Trước giờ Hoành ca luôn tâm niệm như vậy, bởi vì phụ thân vẫn thường lặp đi lặp lại bên tai cậu về lợi ích của khoa cử, “Lâm Di, hôm nay ta thấy người nọ hông đeo bội kiếm, mấy chục người đuổi cũng không theo kịp, trong khi người đó thậm chí còn không cần dùng tới yên ngựa.” Dáng vẻ ngồi trên lưng ngựa vô cùng phóng khoáng tự do kia thật sự khiến người khác sinh lòng hâm mộ.

Nam tử triều Đại Chu có sở thích cưỡi ngựa săn thú, con trai nhà bình thường còn bỏ công cẩn thận học cưỡi ngựa thì đừng nói chi tới con cháu dòng dõi thế gia hay huân quý.

“Có nói muội cũng không tin.” Hoành ca thở dài, “Chờ chân lành ta nhất định sẽ chăm chỉ học cưỡi ngựa, rồi lại xin cha mời một sư phụ dạy võ thật giỏi nữa. Nếu có thể bằng được một phần của người nọ, ta cũng thấy đủ.”

Rất hiếm khi thấy Hoành ca quyết tâm vì chuyện gì đến như vậy, xem ra hôm nay ca ca đã gặp được người khiến cậu hoàn toàn bội phục rồi.

“Ca ca có biết người nọ là ai không?”

Hoành ca chán nản lắc đầu, “Chỉ xẹt qua một cái đã mất hút rồi, ngay cả những người đuổi theo ta còn không theo kịp thì nói gì đến hắn ta.”

“Ca ca đừng nóng nảy, ở lại Kinh thành lâu rồi, hẳn sẽ có ngày gặp mặt thôi.”

Nghe Lâm Di nói vậy, hai mắt Hoành ca lập tức sáng lên, “Muội cũng muốn ở lại sao?”

Ở lại Kinh thành? Nàng chưa từng nghĩ tới, song vì chuyện của cha, e rằng cả nhà bọn họ tạm thời sẽ không thể rời Kinh. Mà nhìn nụ cười trên mặt ca ca, e rằng bây giờ ca ca cũng muốn ở lại, không muốn về Phúc Ninh nữa rồi.



Đi cạnh Lâm Chính Thanh, Lâm Lâm Giang tươi cười nịnh nọt: “Tiểu thúc thúc đừng gấp, cho dù không có bức thêu này, lão phu nhân cũng sẽ thích bức tranh Phúc Thọ tiểu thúc tặng mà.”

(*) Tiểu thúc thúc: chú út.

Tuy nói là nói thế nhưng chuyện mình muốn làm lại không hoàn thành được, trong lòng dĩ nhiên khó tránh khỏi thất vọng, Lâm Chính Thanh nhíu mày, “Lạ thật, rõ ràng biểu huynh nói rằng Trần gia có người biết thêu hai mặt.”

(*) Biểu huynh: anh họ ngoại (con của chị cha).

Lâm Lâm Giang nói: “Chắc là nhớ nhầm rồi.”

Lâm Chính Thanh liếc sang, “Cậu cho rằng biểu huynh cũng sẽ thuận miệng nói chơi giống cậu?”

Lâm Lâm Giang chỉ cười xòa, có thể làm thân với Lâm Chính Thanh chính là may mắn của gã. Chờ sau này con đường công danh của tiểu thúc thăng tiến, gã dĩ nhiên cũng sẽ được lợi theo.

Lâm Lâm Giang đề nghị: “Để ta đi hỏi thăm xem bức thêu còn có thể sửa được không.”

“Nếu không kịp được hôm mừng thọ thì lúc nào khác cũng được.” Quan trọng là có thể làm cho Lâm lão phu nhân vui vẻ. Con cháu Lâm gia đông đúc, vì cớ gì mà Lâm lão phu nhân lại chỉ nâng đỡ mình Lâm Chính Thanh hắn chứ. Hắn không thích trở về lại nghe mẫu thân càm ràm mãi về lợi hại của chuyện này. Lúc còn nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng thủ thỉ hắn còn thấy tội nghiệp bà, nhưng trưởng thành rồi lần nào cũng phải nghe khiến hắn thấy chán ghét. Bây giờ hắn nghe lời làm theo cũng chỉ vì muốn hai tai mình được thanh tịnh mà thôi.

Một lát sau, Bạch ma ma bên cạnh Trần lão thái thái đi ra nói: “Bức thêu này của Đại gia có thể sửa được, nhưng sẽ cần vài ngày, không biết Đại gia có chờ được không.”

Dĩ nhiên là chờ được rồi. Lâm Chính Thanh lễ phép hành lễ, “Vậy làm phiền lão tổ tông giúp đỡ.”

Bạch ma ma tươi cười đáp lễ, “Đại gia quá khách khí rồi.”

Hai người ra khỏi phủ Trần gia, giữa đường Lâm Lâm Giang chợt nhớ tới vị tiểu thư gã vô tình liếc thấy lúc vào thỉnh an Trần lão thái thái, “Thảo nào người ta đều nói con gái nhà họ Trần xinh đẹp, hôm nay thấy được quả nhiên không sai.”

Lâm Chính Thanh cười giễu, tiểu thư Trần gia? Phụ nữ xinh đẹp đến cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là con rối mà thôi. Nếu có để ý, hắn cũng chỉ nhắm vào lợi ích có được từ trên người họ, không rảnh quan tâm họ là ai.



Tại nhánh thứ hai của Trần gia.

Nhị thái thái Điền thị an ủi Lâm Phương: “Sau này không chừng lại có cơ hội. Lần này con không lộ mặt cũng tốt, dù sao cũng là đồ của nam giới bên ngoài.”

Lâm Phương bức bối nói: “Thế thì sao, có tổ mẫu ra mặt rồi mà, con chỉ giúp đỡ thôi.” Vừa nói nàng ta vừa vặn xoắn khăn tay, “Đều tại Lâm Di vô dụng cả, còn ở đó nói cái gì mà không có chỉ thêu phù hợp.”

Điền thị khẽ mỉm cười, chìa một cái tráp ra cho Lâm Phương xem, “Con nhìn xem đây là gì nào?”

Lâm Phương mở tráp ra, bên trong là một tấm thiệp màu đỏ vàng, “Huệ Hòa Quận chúa mời hai mẹ con mình tới nhà làm khách?”

Điền thị đưa tay sửa sang vạt áo cho Lâm Phương, “Chẳng phải con vẫn luôn muốn được gặp Huệ Hòa Quận chúa sao, Quận chúa cũng muốn gặp con đấy.”

Lâm Phương lập tức phấn khởi trở lại, “Chúng ta nên chuẩn bị cái gì làm quà ra mắt bây giờ?”

Điền thị cười cười, “Chẳng phải con đã nghĩ xong rồi sao?”

Lâm phương toét miệng cười, nhào vào lòng Điền thị, “Vậy con sẽ vẽ chân dung của mẹ, Quận chúa nhất định sẽ thích.”



Đây là lần đầu tiên Lâm Di cho nha hoàn ra ngoài hỏi thăm chuyện trong nhà.

Quất Hồng ngày thường hiền lành hòa nhã, cộng thêm bọn họ mang khá nhiều hoa quả ngâm từ Phúc Kiến tới, Quất Hồng cầm một ít ra ngoài giao hảo với các tiểu nha hoàn trong nhà, chốc lát đã có tin mang trở về.

“Huệ Hòa Quận chúa gả cho công tử của Trịnh Đại học sĩ nên Trịnh gia bây giờ rất hiển vinh.”

Lâm Di khẽ gật đầu.

Nếu Nhị lão thái thái Đổng thị trèo cao được vào gia đình quyền thế, nhất định sẽ thần không biết quỷ không hay sửa lại gia phả, bởi vì ngay cả luật pháp của triều đình cũng không thể hoàn toàn chi phối giới quyền quý.