Nghe tới đây mọi người mới phát hiện Lâm Di chỉ dẫn theo nha hoàn trở lại, vậy…
Lâm Tam tiểu thư hỏi: “Thế còn Ngũ muội muội?”
Lâm Di bước tới cầm bút lên, thong thả nói: “Ngũ tiểu thư muốn tỷ thí làm thơ với ta, mọi người đừng nói gì vội, không lát nữa muội ấy lại chối không chịu nhận.” Vừa nói nàng vừa đặt bài thơ Ngũ tiểu thư viết sang một bên.
Lâm Di viết xong, mọi người vây lại cầm xem, hai mắt liền sáng lên. Không chỉ mình Lâm Tam tiểu thư mà hai vị tiểu thư Tề gia cạnh đó cũng quay lại tỉ mỉ đánh giá Lâm Di từ đầu tới chân những hai lần.
Không ngờ Trần Lục tiểu thư lớn lên ở thành nhỏ như Phúc Ninh mà lại có bản lĩnh nhường này, chỉ làm một bài thơ đã đủ lấn át người khác.
Lâm Di cầm tờ giấy lên thổi cho khô mực rồi đưa cho tiểu nha hoàn cạnh đó, “Nhanh đi tìm Ngũ tiểu thư nhà ngươi đi.”
Tiểu nha hoàn nọ thoáng sửng sốt vì không biết Ngũ tiểu thư đang ở đâu, cầm bài thơ tiến lên hỏi lại phát hiện tiểu thư Trần gia không có vẻ gì là muốn nói rõ.
Tất cả mọi người dần hiểu ra.
Tỷ muội Tề gia cũng đảo mắt nhìn quanh.
Lâm Di nâng chén hoa mai* lên hớp một ngụm nhỏ. Trà ở Lâm gia đúng là hảo hạng, uống vào miệng thơm ngát.
(*) Chén hoa mai: chén trà bằng sứ có in hình hoa mai.
Nàng đi rồi hẳn Lâm Ngũ tiểu thư sẽ kêu to tìm người mở cửa cho mình, ít nhiều gì cũng sẽ có gia nhân biết chuyện.
Nàng không cần vạch trần Lâm Ngũ tiểu thư ngay trước mặt tất cả mọi người.
Dừng ở đây là vừa đúng.
Chừng một tuần trà sau (15 phút), Lâm Ngũ tiểu thư lúng túng trở về, trả bài thơ lại cho Lâm Di, “Tỷ tỷ thắng rồi, muội không làm được vế dưới.”
Lâm Tam tiểu thư cũng ngượng ngùng nói theo: “Trần Lục tiểu thư làm vế thơ này quá hay, ta cũng không đối nổi.”
Tỷ muội Tề gia đưa mắt nhìn nhau, có thể chiến thắng hội thi làm thơ ở Lâm gia thật sự không hề dễ, dẫu không phải là con gái dòng dõi thư hương thế gia thì cũng tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Thấy sắc trời đã không còn sớm, chúng tiểu thư kéo nhau trở lại sảnh tiếp khách.
Lâm Đại thái thái lệnh cho hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, sau đó còn tự mình ân cần đưa tiễn tất cả lên xe.
Hai tiểu thư Tề gia một trái một phải ngồi cạnh Tề Nhị thái thái. Hai nàng quay sang nhìn nhau, không khỏi cười khẽ.
Tề Nhị thái thái ở giữa không hiểu, nghiêng đầu nhìn hai đứa con gái, “Xảy ra chuyện gì mà hai con vui vẻ như vậy?”
Tề Tam tiểu thư che miệng, “Trần Lục tiểu thư thật là một người thú vị.”
Tề Nhị thái thái sáng mắt lên, tò mò hỏi: “Sao con lại nói thế?”
Tề Tứ tiểu thư giành đáp trước: “Theo con thấy thì Lâm tiểu thư xem thường người ta từ Phúc Ninh tới nên cố ý làm khó, không ngờ lại bị Trần Lục tiểu thư đánh bại, hai tiểu thư Lâm gia thua mà chẳng nói được lời nào.”
Nghe vậy Tề Nhị thái thái kinh ngạc đến không nói nên lời. Hai tiểu thư nhà họ Lâm ở trước mặt người khác lễ nghĩa chu đáo, không giống hạng sẽ tùy tiện làm bậy.
Tề Tam tiểu thư nói: “Mẹ không tin thì để con đọc lại vế thơ của Trần Lục tiểu thư cho mẹ nghe. Trần Lục tiểu thư dùng câu trân trọng để sáng tác đấy.”
Trân trọng còn có nghĩa là… phải biết yêu quý.
Là muốn bảo ai yêu quý thân phận của mình? Lại còn khiến hai vị tiểu thư Lâm gia không viết ra được câu dưới.
Nếu không nhờ Trần Lục tiểu thư mỉm cười cho qua thì e là cuộc vui sẽ dừng tại đó.
Thế nên bây giờ nhớ tới ánh mặt thản nhiên nhưng mơ hồ như mặt nước gợn sóng trong gió nhẹ của Trần Lục tiểu thư, nàng mới thấy thú vị.
Tề Tứ tiểu thư cũng cười nói: “Cầm bài thơ này đến thư viện Quốc Tử giám cho ca ca xem, nhất định ca ca cũng sẽ tán thưởng.”
…
Xe ngựa của Tề gia đi xa dần, Lâm Di chỉ còn nghe được tiếng động từ xe ngựa nhà mình.
Tiêu thị cảm thấy Lâm Di im lặng một cách khác thường thì quay sang nhìn nàng, chỉ thấy con gái ủ rũ cúi đầu, “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi, chẳng qua không biết nên mở lời thế nào.”
Trước giờ chưa từng thấy Lâm Di tỏ ra trịnh trọng như vậy, Tiêu thị thoáng giật mình, “Là chuyện gì mà khiến con đắn đo vậy?”
Lâm Di ngẩng lên nhìn Tiêu thị, nói rõ ràng từng câu một: “Lần này mẹ dẫn con đến Lâm gia là muốn để con gặp người nào đó sao?” Nói rồi nàng thuật lại chuyện Lâm Ngũ tiểu thư dụ nàng vào Nhiễm Mặc cư, “Con nghe được trong phòng có tiếng đàn ông ho khan.”
Tiêu thị sợ hết hồn, khiến bình xông hương bột hoa cúc trong xe lăn ngay bên chân Lâm Di, “Thật sự… có chuyện… như vậy…”
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống, “Làm sao con dám nói bừa loại chuyện này.”
Tiêu thị nghĩ mãi vẫn không ra, tay run lẩy bẩy, “Tại sao… Lâm gia lại…”
Lâm Di không nói thêm gì nữa, chỉ cần lưu lại một cái dằm nhỏ trong cổ họng người Lâm gia là đủ, dằm nhỏ nhưng âm ỉ lâu, ai đυ.ng vào cũng thấy đau.
…
Đưa tiễn khách khứa về hết, dì Tiết theo Lâm Đại thái thái vào phòng ngồi, chưa nói được hai câu thì vợ Cung Nhị bước vào nói nhỏ bên tai Lâm Đại thái thái mấy câu, sắc mặt Lâm Đại thái thái liền trở nên vô cùng khó coi.
Ngồi mãi trong sảnh tiếp khách vẫn không thấy tin tức gì của Trần Lục tiểu thư như trong dự kiến, bà ta cũng biết kế hoạch đã không thành công, chỉ là bà ta không ngờ lại có kết quả như vậy.
Sơ Nhu bị Trần Lục tiểu thư nhốt vào Nhiễm Mặc cư.
Lâm Đại thái thái gần như giận điên lên, “Đi… gọi Lâm Sơ và Nhị gia đến đây, ta muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện.”
Vợ Cung Nhị cúi đầu, vội vàng ra ngoài làm việc.
Chỉ chốc lát sau Lâm Ngũ tiểu thư đã ủ ê đứng trước mặt Lâm Đại thái thái.
“Trần Lục tiểu thư bảo là đối thơ thì ngươi liền thừa nhận?”
Khi đó đã bị Trần Lục tiểu thư bắt tại trận, nàng ta không thừa nhận thì còn làm thế nào được nữa, Lâm Sơ khẽ gật đầu.
“Ngu xuẩn.” Lâm Đại thái thái buột miệng mắng.
Lâm Ngũ tiểu thư nói như sắp khóc: “Trần Lục tiểu thư nói dọc đường không thấy hạ nhân, còn bảo rằng là con cố tình dụ cô ta tới chỗ hẻo lánh, nếu truyền ra bên ngoài người ta sẽ nghĩ Lâm gia chúng ta…”
Tức là mới bị nói vài câu đã sợ hãi, thừa nhận ngay trước mặt tất cả tiểu thư nhà khác. Lâm Đại thái thái nghiến răng, không còn lời nào để nói.
Lâm Ngũ tiểu thư nhìn về phía dì Tiết ngồi cạnh đó, thấy dì Tiết gật đầu thì tiến lên một bước, “Mẫu thân, đều do con gái mải trêu đùa Trần Lục tiểu thư mới gây ra chuyện, sau này con gái không dám nữa.”
Dù sao cũng không ai chứng kiến, cứ khăng khăng nhận mình chỉ trêu đùa là được.
Lâm Đại thái thái cười lạnh, trêu đùa… đồ vô dụng này không nhắc tới chuyện đối thơ thì làm sao Trần Lục tiểu thư lại chuyển đề tài tới đó… tám phần là bị người ta nhìn ra sơ hở rồi. Trần gia mà biết được… nói lớn thì sẽ nghĩ tới vấn đề nam nữ cùng phòng, nói qua loa sẽ cho rằng Lâm gia coi thường gia đình của Trần Tam lão gia vừa từ Phúc Ninh trở về.
Nói tới nói lui, sau này hai nhà gặp gỡ… cho dù tránh không nhắc tới cũng vẫn có khúc mắc…
…
Lâm Chính Thanh lắng nghe kỹ càng chuyện chư vị tiểu thư thi thố làm thơ ở đình Yên Ba xong thì cầm vế thơ không ai đối lại được của Trần Lục tiểu thư lên nhìn.
Bài đầu tiên bình thường không thể bình thường hơn, khiến người khác nhìn không ra có chỗ nào xuất sắc. Sau khi nhốt Ngũ muội vào Nhiễm Mặc cư, Trần Lục tiểu thư mới bộc lộ tài năng, tựa như bất đắc dĩ bị buộc phải ra mặt để khỏi bị người khác xem thường vậy.
“Đệ nói là Trần Lục tiểu thư bắt gặp cái bóng của Ngũ muội?”
Lâm Nhị gia gật đầu, chính là vì thế nên Ngũ muội mới không còn đường chối.
Cái bóng…
Giờ Mùi (1 giờ – 3 giờ trưa) bóng sẽ đổ hướng nào? Trần Lục tiểu thư nhìn thấy được mà Ngũ muội lại không thấy?
Lâm Chính Thanh bật cười, muốn đùa bỡn người khác nhưng lại bị người khác xoay vòng vòng. Thân là người nhà, hắn còn phải đỏ mặt thay bọn họ.
“Đi nhìn cột nhà đi.”
“Gì cơ?” Lâm Nhị gia nghe không hiểu.
“Lôi Ngũ muội đi nhìn xem cột nhà đổ bóng hướng nào.”
Nghe vậy Lâm Nhị gia mới hiểu ra, trợn to cả hai mắt. Không cần đi nhìn cột nhà hắn cũng biết bây giờ bóng đổ về phía Đông.
“Ca, chúng ta bị lừa rồi.” Lâm Nhị gia tỏ ra đau khổ.
Nghe đệ đệ nói hai chữ “chúng ta”, Lâm Chính Thanh lập tức nhíu mày, đừng tính cả hắn vào có được không, kế hoạch ngu xuẩn như vậy mà cũng nghĩ ra cho được.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt thơ ơ kia, trong mắt Lâm Chính Thanh thoáng xẹt qua tia sáng.
Một đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ…
…
Sau khi được Tiêu thị kể lại chuyện xảy ra ở Lâm gia cho nghe, Trần Doãn Viễn gọi Lâm Di đến hỏi lại một lần nữa mới dám tin, Lâm gia thật sự quá quắt như vậy.
“Sau này Lâm gia mời tiệc đều không đi.” Vốn nóng tính, Trần Doãn Viễn đập mạnh tay xuống bàn, khiến đồ sứ bày trên bàn nghiêng ngả.
Không ngờ trượng phu sẽ tức giận như vậy, Tiêu thị cẩn thận hỏi: “Nếu Lâm gia muốn kết thân thì sao?” Lúc trong sảnh tiếp khách, Lâm Đại thái thái đối xử với bà hết sức niềm nở.
Trần Doãn Viễn cười lạnh, “Thế gia trăm năm làm gì có nhà nào vô lễ như vậy. Kết thân? Với ai? Lâm đại lang? Vậy sao không quang minh chính đại ngỏ ý? Tám phần là thấy đàng gái không xứng nên mới phải lén lút giở trò…”
Tiêu thị cũng nhíu mày, “Ý lão gia là…”
“Lâm Nhị gia là con vợ lẽ, bản lĩnh chẳng được bao nhiêu, ngay cả tú tài cũng không đậu nổi.”
Tiêu thị tỏ ra không dám tin, “Không thể nào. Biết đâu Lâm Di ở ngoài cửa nên nghe nhầm.” Dù sao cũng là bạn khuê phòng lớn lên cùng nhau, đối xử với bà lại thân thiết như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện đó.
Trần Doãn Viễn nghiêm mặt không nói lời nào, Lâm Di xưa nay luôn chững chạc trước tuổi, sẽ không nói những điều chưa chắc chắn.
Tiêu thị thở dài, “Chúng ta vốn cũng đâu nghĩ tới chuyện cùng Lâm gia…”
Trần Doãn Viễn nghe tới đây vẻ mặt mới dịu lại.
Vành mắt Tiêu thị bắt đầu đỏ lên, “Ta cũng chỉ lo lắng cho lão gia, nếu không kết thân với Lâm gia thì lão gia phải làm sao bây giờ… Lão gia mà có mệnh hệ gì thì ba mẹ con ta biết làm thế nào…”
Trần Doãn Viễn đứng lên, “Bất luận thế nào ta cũng tuyệt đối không bán con gái cầu vinh.”
…
Lâm Di cùng Linh Lung ngồi trên kháng cặm cụi thêu thùa.
Quất Hồng bưng thêm một ngọn đèn đến, “Mấy ngày nay tiểu thư thêu suốt đêm để cho kịp, rủi mắt bị ảnh hưởng gì thì sao? Hay tiểu thư đi nghỉ đi, để em và Linh Lung thêu phần hoa cỏ ngoài rìa trước cho.”
Lâm Di vẫn không ngừng đưa kim thêu.
Đồ thêu hai mặt rất khó làm, còn phải làm gấp. Bên Lâm gia đã giải quyết xong, nhưng kế tiếp vẫn còn chuyện quan trọng hơn.