Chỗ ngồi Ngôn Ngôn lựa chọn đã có rất nhiều suy tính, đó là chỗ ngồi trước đâu của Tạ Nghiên khi còn ở trong ngôi nhà này. Không phải bọn họ không thèm để ý tới cô sao? Đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vậy thì tùy bọn họ thôi.
Những biện pháp cũ này mặc dù đã lỗi thời nhưng lại rất hiệu quả, sau đó thực sự có một giọng nam vang lên, tỏ vẻ không thèm quan tâm nhưng lại rất gay gắt:
- Đó là chỗ cô có thể ngồi à?
Không khí trong phòng đóng băng, mẹ Bạch nghe thấy giọng nói đầy châm chọc của người con thứ hai xen vào:
- Đến đây đã lâu như vậy rồi, phải ý thức được những chỗ đó, những đồ vật đó, cái gì động vào được, cái gì không chứ nhỉ? Ngay cả Barro cũng còn thông minh hơn cô.
Barro là một con chó Corgi chân ngắn đáng yêu, luôn được Bạch Dục cực kỳ yêu thích, lúc trước cũng chính là anh mua nó về.
Mẹ Bạch tức giận tới mức cả người cũng hơi run lên, trừng mắt với Bạch Phượng Kỳ:
- Nói linh tinh cái gì! Sao con lại có thể so sánh Ngôn Ngôn với một con chó vậy hả! Có anh trai nhà nào mà như thế không!
Bạch Dục liếc nhìn anh hai một cái, bĩu môi, vội vàng lên tiếng bênh vực:
- Con cảm thấy anh hai nói đúng đấy chứ. So sánh Barro với cô ta? Ha! Barro chính là cún cưng của con đấy, mẹ, mẹ phải nể mặt con chứ, không thể thiên vị như vậy được, từ khi con đàn bà này đến nhà chúng ta, mẹ lúc nào cũng thiên vị cô ta như vậy.
Mẹ Bạch tiến lên ấn đầu Bạch Dục một cái, cái đầu đỏ chói mắt của anh lập tức bị ấn vào bát cơm.
- Nể mặt con? Con làm gì còn mặt mũi gì nữa! Con bé là em gái của con!
- Không phải! Trừ Tiểu Nghiên ra, bọn con không chấp nhận bất cứ một ai khác là em gái! Là do mẹ ép bọn con! Mẹ, có đôi lúc con thực sự nghi ngờ không biết bọn con có phải con ruột của mẹ hay không đấy, tại sao mẹ đối xử với cô ta còn tốt hơn cả đứa con trai ruột này!
Tiếng gào thét tức giận của Bạch Dục vang vọng khắp đại sảnh, ánh mắt Bạch Phượng Kỳ thay đổi, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm liếc nhìn cô gái đang ngoan ngoãn ăn cơm một cái, cái nhìn mang ý cảnh cáo, có vẻ như cô gái cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn nên ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt đầu hoảng loạn.
Bạch Phượng Kỳ đang cảnh cáo người phụ nữ mới tới này, hắn rất ít khi ghê tởm một ai tới như vậy. Từ khi gia nhập giới giải trí đến nay, vật lộn trong những thứ danh lợi giả tạo, còn có loại người nào, sắc mặt nào mà cô chưa từng nhìn qua, thế nhưng vào một giây ngay khi cô bắt đầu bước chân vào cửa nhà họ Bạch thì đã bị Bạch Phượng Kỳ căm ghét, đó là đầu sỏ khiến Tiểu Nghiên bị đuổi đi, là con quái vật khiến mẹ phải buồn bã và thất vọng.
Tay mẹ Bạch run lên, rời khỏi gáy Bạch Dục, ánh mắt tối lại. Hóa ra con trai lại nghĩ như vậy sao, có phải là do bà đã sai rồi không? Không nên bắt ép anh em chúng nó phải chấp nhận Ngôn Ngôn, mặc dù có huyết thống nhưng dù sao cũng không cùng nhau lớn lên, không nên quá cưỡng ép đúng không? Là do bà quá sốt ruột rồi sao?