Đột nhiên Bạch Phong Đường trầm ổn mở lời:
- Mẹ, bình tĩnh.
Dứt lời, hắn cầm lấy chiếc áo khoác ngoài đang vắt trên lưng ghế khoác lên vai, bước chân có chút vội vàng, hiển nhiên là định đến công ty.
Bạch Phong Đường đưa lưng về phía mẹ mình, dừng bước, hơi quay đầu, nói:
- Em gái chỉ có một, không thể thay thế, cho dù là ai cũng như vậy.
Nhìn Bạch Phong Đường lấy điện thoại ra từ túi áo khoác, dáng vẻ oai phong nghiêm nghị, mẹ Bạch há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn nuốt những lời định nói xuống bụng.
Lời nói ra từ miệng đứa con trai cả tràn đầy sức uy hϊếp. Bạch Phong Đường năm nay ba mươi tư tuổi, từ ba năm trước đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ huyết mạch kinh tế của nhà họ Bạch, đưa sự nghiệp kinh doanh của Bạch thị lên một tầm cao mới, tốc độ phát triển có thể so sánh với tên lửa, vươn lên đứng đầu trong giới tài phiệt thế giới, thậm chí có thể nói là nhờ Bạch Phong Đường mà Minh Thành mới trở thành một trong những thành phố lớn của thế giới.
Đất nước này có thể không có chính phủ, nhưng không thể không có Bạch thị.
Bạch Phượng Kỳ xả vai, lạnh nhạt nói:
- Con đi đây.
Mặc dù hắn không kế thừa gia nghiệp, nhưng cũng đã thành lập Công ty giải trí Bạch Ảnh, hiện đang phát triển rất mạnh mẽ trong nước, thân là cổ đông và người điều hành của công ty, Bạch Phượng Kỳ vẫn có rất nhiều công việc bận rộn.
Bạch Dục thấy hai anh trai của mình đều đã rời khỏi nhà, liền vội vàng ăn nót bát cơm rồi ra ngoài đợi lão Ngô lái chiếc siêu xe đi học.
Hoàn toàn không thèm đợi cô gái vẫn còn đang ăn chậm rì rì.
Âm thanh từ ống xả phía sau xe nói rằng tất cả các xe trong sân trước đều đã ra khỏi cổng, mẹ Bạch đau lòng nhìn Ngôn Ngôn, cô gái ăn xong thì đứng dậy thu dọn bàn ăn, nhìn bà cười, chỉ thấy bóng dáng cô rời khỏi cửa lớn để đến trường.
Bóng dáng hướng về phía mặt trời mà đi, toát liên dáng vẻ kiên nghị.
Đến Học viện Thủ đô Minh Thành. Học viện Thủ đô là trường quý tộc nổi tiếng nhất trong nước, rất nhiều danh nhân đều tốt nghiệp từ ngôi trường này, trong đó có anh cả Bạch Phong Đường, anh hai Bạch Phượng Kỳ, từ sau khi nguyên chủ chuyển trường đến học tại nơi này, bởi vì các mối quan hệ và mệnh lệnh của Bạch Dục mà phải chịu bắt nạt, nguyên chủ căn bản không dám phản kháng lại chuyện này, thế nhưng Ngôn Ngôn thì không thể để những kẻ bắt nạt người khác kia thành công được.
Vừa bước một chân vào cồng trường thì đó có cảm giác một thùng nước tạt thẳng vừa phía này. Cô nghiêng người tránh đi, động tác nhẹ nhàng không hoảng loạn. Trên lầu hai, Bạch Dục đang buồn chán nằm nhoài trên bệ cửa sổ được các tiểu đệ nhắc nhở liền nhấc mí mắt lên, vừa nhìn đã cảm thấy không thể tin nổi, người phụ nữ này bình thường toàn trúng chiêu mà!
Tiếng chuông vào lớp đúng lúc vang lên, Bạch Dục cũng không cần phải vội vàng đi kiếm chuyện với cô ngay lúc này, bọn họ học cùng một lớp, thiếu gì cơ hội.