Anh em Bạch Gia - Chương 2
Thiếu nữ nhẹ nhàng bước đến trước cửa, tóc của cô vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen dài đang xõa xuống ngang eo, khăn tắm quấn quanh người, hình ảnh mỹ nhân bước ra từ bồn tắm này, không biết thiếu niên ngoài cửa có chịu nổi hay không.
Nghĩ tới nhiệm vụ trước của mình bị trừ điểm, Ngôn Ngôn kiên quyết lần này mình phải giành được điểm! Mặc kệ sức chịu đựng của Bạch Dục đi
Cánh cửa rộng mở, Bạch Dục nhìn thấy Ngôn Ngôn chỉ mặc áo choàng tắm dài, tóc đẫm nước đứng trước cửa phút chốc sửng sốt, vành tai lập tức đỏ bừng lên.
Mạch máu trên cổ Bạch Dục nổi lên, hét to:
- Cô làm cái gì đấy! Ngay cả quần áo cũng không thay!
Ngôn Ngôn bước về phía anh, ra vẻ thuần khiết vô tội:
- Không phải anh gọi em ra mở cửa sao? Anh trai.
Hai chữ “anh trai” này không biết đã chạm phải sợi dây thần kinh nào của Bạch Dục, đôi mắt sắc bén của anh trở nên hung dữ, đưa tay tóm chặt lấy cổ tay trắng như bạch ngọc của Ngôn Ngôn:
- Cô cảm thấy mình có tư cách gọi hai chữ anh trai này sao?
Giọng nói vừa giận dữ vừa căm phẫn, biểu cảm ghê tởm cực kỳ rõ ràng.
Cô gái trước mặt cúi đầu xuống, Bạch Dục nhìn cái đầu của cô, bực bội “xì” một tiếng, gãi gãi đầu rồi quay người đi xuống lầu.
- Mẹ đang chờ ở dưới, cô đừng có ỷ vào được mẹ yêu thương mà ảo tưởng mình có thể thay thế được Tiểu Nghiên.
Bạch Dục dừng lại một chút ở cầu thang, nói tiếp:
- Ba anh em chúng tôi không mắc cái chiêu này của cô đâu, cô cứ tiếp tục giả tạo đi, hừ.
- Đinh! Giá trị hảo cảm của Bạch Dục +10, độ hảo cảm hiện tại: -40.
Âm thanh của hệ thống khiến Ngôn Ngôn cười khẽ một tiếng, mạnh miệng sao?
Trong giây phút khi Bạch Dục thất thần, Ngôn Ngôn đã kịp bắt lấy cơ hội, cố tình bày ra một tư thế xinh đẹp về phía anh. Trong bất cứ thời điểm nào, có một nhanh sắc xinh đẹp luôn luôn hữu ích, đặc biệt là khi cần phải khiến đàn ông mềm lòng, cô luôn có thủ đoạn của riêng mình.
Âm thanh của dép đi trong nhà từ trên lầu truyền xuống, mấy người đang ngồi trong phòng khách ngẩng đầu lên nhìn lướt qua một cái, sau đó lại cúi đầu lạnh nhạt tiếp tục ăn cơm, không thèm quan tâm đến người vừa mới xuất hiện, ngay cả liếc mắt một cái cũng khinh thường không thèm làm. Mẹ Bạch thấy dáng vẻ của ba anh em liền cảm thấy xấu hổ trong lòng. Bà biết, từ khi bà đón con gái ruột về, gia đình mình đã thay đổi, lạnh lùng hơn rất nhiều, thế nhưng bà không hề cảm thấy hối hận về quyết định ban đầu của mình, để bà phải chính mắt mình nhìn thấy cốt nhục của mình nhận người khác làm mẹ bà mới không cam lòng, mặc dù bà cũng rất không nỡ rời xa Tiểu Nghiên mà mình đã nuôi lớn từ nhỏ, thế nhưng tình yêu thương, quan tâm, chăm sóc suốt bao nhiêu năm nay cũng coi như đền bù lại toàn bộ cho sai sót ôm nhầm con năm đó rồi.
Nhưng đứa trẻ này, mẹ Bạch nhìn Ngôn Ngôn ngoan ngoãn ngại ngùng cười cười với bà, sau đó lại dịu dàng cầm bát ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn cơm, giống như biết rằng các anh trai không chào đón mình nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, hiểu chuyện tới mức khiến mẹ Bạch đau lòng.