Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 49: Ai Dám Mua?

Lúc này, lại có thêm mấy người đi tới quầy hàng. Mọi người nhìn thấy ông lão đã nếm thử rồi mua, một người đàn ông cao to không khỏi hỏi: “Lão tiên sinh, món này ăn ngon không?”

“Ngon lắm, có thể ăn thử miễn phí, ngươi nếm thử sẽ biết thôi! Nhắm với rượu rất thích hợp luôn!”

Người đàn ông cao to vừa nghe lập tức nói với Ôn Gia Thụy: “Huynh đài, cho ta ăn thử xem, nếu ngon thì ta mua. Mùi thơm quá!”

Lần này Ôn Thuần cũng bắt chước Ôn Noãn, nhanh chóng lấy que tre sạch sẽ gắp một miếng thịt ốc, đưa cho hắn: “Vị đại ca này, xin mời ăn thử.”

Đại hán nhận lấy, nếm thử, không nói lời nào: “Cho ta ba chén, không phải, năm chén! Thứ này ngon thật, một chén hai văn là quá rẻ. Trứng gà cũng một văn một cái rồi, nhưng không ngon giống như vậy!”

“Được, chờ một chút!”

Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy vội vàng bắt đầu đóng gói. Ôn Noãn nói hắn mua nhiều, nên tặng thêm nửa chén nữa.

Sau đó, có hai người nữa nếm thử rồi mua nó ngay lập tức.

Dù sao món mới sẽ khiến mọi người tò mò, nên có nhiều người đến nếm thử rồi mua nó ngay.

Thế là Ôn Thuần phụ trách thu tiền, Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy phụ trách đóng gói. Chỉ trong vòng một canh giờ, năm thùng ốc đã bán gần hết! Chỉ còn lại một phần ba thùng ốc vẫn chưa bán xong.

Thế nhưng vẫn có người xếp hàng mua.

Lúc này, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới. Nam nhân có dáng dấp thanh cao, nữ nhân có dung mạo ngọt ngào, mặc váy hồng nhạt, xinh đẹp hơn cả hoa.

Nữ nhân kinh ngạc nói: “Tứ thúc? Đúng là các ngươi rồi! Các ngươi bán cái gì vậy?”

Ôn Noãn nhận ra nàng ta là Ôn Ngọc, con gái thứ hai của nhà lão đại Ôn gia.

Ôn Gia Phú có một lần nhặt được của cải không chính đáng nên mở một tửu lâu trong thị trấn, gia cảnh giàu có.

Ông ta có một con trai tên là Ôn Lượng, hai con gái tên là Ôn Uyển và Ôn Ngọc.

Cả ba đều biết đọc sách viết chữ từ nhỏ. Ôn Lượng mười sáu tuổi đã đỗ kỳ thi Đồng Sinh. Phu tử nói hắn ta là người có tài, Chu thị nói hắn nhất định sẽ thi đậu Trạng Nguyên.

Ôn Uyển giỏi đàn, Ôn Ngọc lại giỏi vẽ tranh. Nghe nói trong trấn đều có tiếng tăm, đều được mệnh danh là tiểu tài nữ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn Uyển, người đúng như tên, dịu dàng uyển chuyển, đối với mọi người đều dịu dàng ân cần.

Tính cách của Ôn Ngọc thì bốc đồng, nói năng cộc cằn, có thể coi là ăn nói không khéo léo lắm. Đương nhiên, nàng ta chỉ như vậy đối với những người nàng ta coi thường mà thôi.

Còn thư sinh mặt trắng bên cạnh nàng ta là Chúc Chấn Hiên, vị hôn phu cũ của nguyên chủ.

Có vẻ như quan hệ của hai người này rất tốt nhỉ?

Ôn Ngọc thò đầu vào trong thùng gỗ, kinh ngạc nói: “Trời ạ! Đây không phải là ốc nước ngọt sao? Không ngờ các ngươi bán thứ rẻ tiền này? Thứ này là cho người ăn à? Động vật còn không ăn nữa là! Các ngươi không sợ ăn chết người hay sao?”

Chúc Chấn Hiên chán ghét nhìn Ôn Noãn và những con ốc xào trong quầy hàng, quay đầu đi, hắn ta sợ nhìn thêm nữa thì sẽ bẩn mắt, thầm nghĩ: Xuất đầu lộ diện, thật là mất thể diện, kiểu người gì thế này!

Cũng may lúc trước Ôn Ngọc đã đánh thức hắn ta, làm hắn ta hủy bỏ hôn ước với Ôn Noãn, nếu không thì hắn sẽ xấu hổ chết mất.

Lúc này vừa vặn đến lượt một phụ nhân đi mua cùng một đứa trẻ, đứa trẻ đang cố ăn: “Mẫu thân, ngon quá, con muốn mua! Con muốn mua!”

Phụ nhân nghe Ôn Ngọc nói vậy thì sợ hãi, vội vàng lau miệng của đứa trẻ: “Mau nhổ ra! Mau nhổ ra, thứ này ăn vào sẽ chết người, con không thể ăn!”

“Con không muốn, ăn rất ngon! Con muốn ăn!” Đứa trẻ cố hết sức tránh đi, lập tức nuốt hết thịt ốc xuống miệng.

Phụ nhân sợ đến mức tát mạnh vào lưng đứa trẻ, rồi dùng hai tay túm lấy cổ họng đứa trẻ: “Tại sao con lại nuốt nó chứ! Con không sợ chết hả!”

Đứa trẻ sợ hãi đến mức bật khóc.

Vốn đã có ba đến năm người xếp hàng, hiện tại người vây quanh gian hàng thậm chí còn nhiều hơn, ai nấy đều bàn tán xôn xao: “Thứ này có độc sao?”

“Ai biết, ta còn chưa ăn nữa!”

“Không mua thì tốt hơn, ăn vào hỏng bụng thì cũng không đáng!”

“Ừ, nhìn những người đã từng ăn thử xem, nếu không bị gì thì mua.”