Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 50: Tiện Mệnh

Ôn Noãn trấn an phụ nhân: “Thím à, thịt ốc nước ngọt này không có vấn đề gì đâu. Hôm qua chúng cháu đã ăn, hôm nay cũng ăn rồi. Nếu thứ này ăn vào chết người thì chúng cháu không dám bán đâu!”

Ôn Thuần cầm một con ốc nước ngọt lên trực tiếp ăn: “Thím nhìn này, nếu con ốc này ăn vào làm chết người thì cháu còn dám ăn sao?”

Dứt lời, hắn ăn từng con một!

Ôn Gia Thụy nhìn người ta đánh trẻ con cũng không đành lòng, vội vàng nói: “Tẩu tử à, tẩu đừng đánh đứa trẻ, thịt ốc nước ngọt này thật sự ăn được đó!”

Ôn Ngọc lại ở bên cạnh châm dầu vào lửa, nói: “Cuộc sống của những người này đâu có phân biệt sang hèn. Mạng sống của cả nhà các người đều rẻ rúng, thấp hèn như vậy nên đương nhiên không sợ ăn thứ này rồi. Nhưng mạng sống của người khác là quý giá, không thể ăn những thứ dơ bẩn này đâu! Lỡ như ăn bị hỏng bụng, các người có đền nổi không?”

Cả nhà này đều thấp kém, lấy một căn phòng chứa củi để lừa mất hai lượng bạc của bà nội, bây giờ còn dám bán thứ dơ bẩn này, ra ngoài hại người, muốn lừa tiền của mọi người, nàng ta sẽ không để cho bọn họ thành công đâu!

Ngày đó bà nội nói với bọn họ, cả nhà thấp kém đó đã dọn ra ngoài, họ bằng lòng bán căn nhà củi đổ nát này lấy hai lượng bạc.

Mạng sống của cả nhà nàng đều rẻ rúng? Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn tức giận như vậy.

Nàng lạnh lùng nhìn Ôn Ngọc, khóe miệng nở nụ cười: “Ồ? Ta thật sự không biết mạng sống rẻ rúng là như thế nào?”

“Chính là loại ăn đất như các người. Nghèo nổi danh, hàng ngày sống với gà vịt heo trâu bò. Chân lấm tay bù, ốm yếu, chính là mạng sống rẻ rúng đấy! Ngươi hiểu chưa?”

“Không biết, tổ tiên mấy đời của đương kim hoàng đế đều là nông dân, mấy đời tổ tiên nhà ai đều không phải xuất thân từ chân lấm tay bùn? Tại sao như vậy lại bị gọi là mạng sống rẻ rúng chứ?”

Mọi người cũng vội vàng bàn tán: “Đúng rồi, chẳng lẽ tổ tiên trong nhà các ngươi không làm ruộng sao! Sao lại nói mạng sống của chúng ta rẻ rúng thế?”

“Ta thấy nàng ta mới là đồ rẻ rúng đó!”



Lời nói của Ôn Ngọc đã xúc phạm tới nhiều người có mặt ở đây.

Hầu hết những người đến chợ là những người nông dân có chăn nuôi tại nhà, đây không phải là đang mắng mạng sống của họ rẻ rúng sao?

Ôn Ngọc bị mọi người mắng đỏ mặt: “Ta không phải nói các ngươi, ta là nói nàng! Các ngươi mắng ta làm gì!”

Khuôn mặt của Ôn Noãn lạnh đi: “Mạng sống của ta rẻ rúng? Ngươi đã quên chúng ta có cùng một ông nội sao? Ông nội của chúng ta cũng làm ruộng ở trong thôn. A, suýt nữa thì quên mất! Tuy chúng ta có cùng một ông nội, nhưng bà nội của ta lại được cưới hỏi đàng hoàng. Còn bà nội của ngươi chẳng qua là bình thê, mà bình thê thì cũng là thê thϊếp thôi! Còn ngươi cùng lắm là cũng chỉ là con của vợ lẻ, ngươi cảm thấy ai đáng khinh hơn? Quả nhiên, trong mắt tiện nhân thì cái gì cũng là dơ bẩn!”

Chúc Chấn Hiên cau mày nhìn Ôn Noãn, hắn ta cho rằng bệnh tật ốm yếu cũng không sao, dù sao nàng vẫn biết xấu hổ. Hôm nay hắn ta mới phát hiện ra nàng là một người không có lễ nghĩa và không biết xấu hổ, lại có thể nói những điều gây tổn thương người khác như vậy!

“Đúng là nhục nhã! Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi, đừng để ý loại người này! Thật là hạ phẩm giá!”

May mắn hắn đã từ hôn! Nếu không muốn hắn ta cưới người đàn bà đanh đá thấp kém này, hắn ta thà đi tu còn hơn!

Vẫn là Ngọc Nhi tốt hơn, có tri thức và hiểu lễ nghĩa, thậm chí còn có tài vẽ tranh tuyệt vời, sống động như thật!

Hơn nữa tính tình bộc trực, có gì nói nấy.

Không giống ai đó, vừa mù chữ, vừa là một tai tinh, thật là khiến người quá mệt mỏi!

Trên mặt Ôn Noãn xuất hiện hắc tuyến, có câu chửi tục không biết có nên nói hay không: “Đồ điên!”

Chúc Chấn Hiên tức giận đến nỗi bảy lỗ của hắn ta bốc khói: “Ngươi mới điên đó! Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi!”

Giờ phút này trong lòng Ôn Ngọc nổ tung: Thứ thấp hèn này lại dám mắng mình là tiện nhân, thậm chí còn nói mình là con của vợ lẻ!

Ôn Ngọc sợ nhất là bị nói mình là con của vợ lẻ. Bởi vì kỳ thực bình thê cũng là thϊếp, không thể ngồi ngay thẳng giống như chính thê.