Thôn Ôn Gia cách thị trấn không xa nhưng cũng không gần, đẩy xe đi mất nửa giờ.
Khi họ đến thị trấn thì trời đã sáng rồi. Trong thị trấn đã quy hoạch một con đường dành cho những người đi chợ và người bán hàng rong để bán hàng.
Thời gian đã hơi muộn, những chỗ ngồi trên đầu đường và giữa đường đều đã bị chiếm lấy, họ tìm một chỗ ngồi ở cuối đường.
Ôn Noãn nhìn thấy bên cạnh nơi này có một người bán gà, khi khách hàng lấy gà ra khỏi l*иg sắt, gà sẽ lảo đảo vài cái, tung bụi và một ít lông gà, nơi này rõ ràng không thích hợp để bán đồ đồ ăn chín.
“Cha, chúng ta đến cái góc kia đi”.
Ôn Thuần: “Địa điểm đó quá xa, rất nhiều người lười đi đến đó, người mua đồ đi tới giữa chợ là đã quay lại rồi. Không ai muốn dựng gian hàng ở đó đâu.”
“Không sao, rượu thơm không sợ hẻm sâu. Chúng ta bán đồ ăn chín, mùi thơm sẽ hấp dẫn người tới, hơn nữa ở đó rất rộng, cũng tiện cho mọi người xếp hàng mua.”
Quan trọng nhất là gần đó không có sạp nào nên sẽ ít bụi và sạch sẽ.
Đương nhiên, Ôn Noãn không nói như vậy trước mặt đại nương bán gà.
Đại nương ghe vậy, liếc nhìn Ôn Noãn, khóe miệng giật giật: Còn mọi người xếp hàng mua à? Có người mua là tốt lắm rồi!
Ôn Thuần cũng cảm thấy cảnh tượng mọi người xếp hàng mua có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng muội muội muốn vậy thì cứ vậy đi!
Ôn Gia Thụy: “Được, nghe theo Noãn Nhi nói đi.”
Ông đẩy chiếc xe qua, bởi vì không ai muốn đến góc này bày hàng, họ thậm chí không cần đặt đồ xuống đất, chỉ cần xoay chiếc xe sang một bên, đặt tấm vách ngăn xuống, bắt đầu bán là được.
Ôn Noãn nhấc nắp thùng gỗ lên, mùi thơm đặc trưng của ốc xào tỏa ra ngoài.
Ôn Noãn trực tiếp mở cổ họng: “Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ, tới đây xem một chút, ăn thử, nếm thử miễn phí, ốc xào cay ngon tuyệt vời đây! Hai văn một chén, nếm thử miễn phí nhé!”
Ôn Noãn bất ngờ hét lên khiến hai người họ giật mình, kinh ngạc nhìn nàng!
Ôn Noãn liếc nhìn hai người họ sau khi hét lên: “Cha, ca ca, kêu đi, không kêu sẽ không có người tới đâu!”
Ôn Noãn nói xong lại tiếp tục hét lớn: “Đi qua!”
Ôn Gia Thụy: “…”
Ôn Thuần: “…”
Hai người há to miệng, lại không phát ra được âm thanh nào, ngược lại là đỏ bừng mặt!
Noãn Nhi thật lợi hại!
Giọng nói của Ôn Noãn ngọt ngào, hoàn toàn không có sự chói tai của người bán hàng rong.
Ngược lại còn linh hoạt kỳ ảo mờ mịt giống như tiếng Phật. Mang theo một cỗ thanh linh thấm vào ruột ga, lại uyển chuyển linh động như một con chim sơn ca xuất cốc.
Mọi người đều bị thu hút bởi tiếng kêu giống như tiếng hát này.
Nếm thử miễn phí?
Một ông lão đi ngang qua ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, mũi ông ta giật giật: Thơm quá!
Ông ta nhịn không được đi tới thăm dò: “Các người bán cái gì vậy?”
“Ông ơi, chúng cháu bán ốc xào, rất thơm ngon! Ăn với cơm hay nhắm rượu đều là số một!” Ôn Noãn cười thanh thúy, nói.
Nàng bê ra một chén ốc, sau đó cầm lấy một con ốc, lấy que tre gắp thịt ốc ra: “Ông ơi, ông ăn thử đi.”
Ông lão cầm lấy liếc nhìn: “Cái vật nhỏ này ăn được sao? Cho vào miệng sẽ không có mùi vị bùn đất chứ?”
Ôn Thuần nghe vậy lập tức gắp một con, mυ'ŧ miếng thịt ra bằng miệng: “Đương nhiên là ăn được, hơn nữa còn rất ngon, một mình cháu có thể ăn ba chén lớn.”
Thấy vậy, ông lão nếm thử, sau đó hai mắt sáng lên: “Ngon lắm, đúng là vị cay ăn rất ngon, mùi vị nồng đậm! Không có chút mùi vị tanh tưởi nào. Thứ này nhắm với rượu nồng, một chén hai văn tiền đúng không? Cho ta hai chén ăn thử.”
“Được!” Ôn Noãn lưu loát cho lá sen vào hai chén lớn, sau đó đổ đầy một nửa chén nữa, gói lại, đưa cho ông cụ bằng hai tay: “Ông ơi, bởi vì ông là khách hàng đầu tiên của chúng cháu, nên cho thêm một nửa chén nữa, chỉ bốn văn tiền thôi!”
Ông lão lấy ra bốn văn tiền đưa cho Ôn Gia Thụy: “Huynh đài, con gái của ngươi thật lợi hại, làm ăn rất giỏi, sau này ngươi nhất định sẽ được hưởng phúc!”
Ôn Gia Thụy cầm lấy bốn xu bằng hai tay: “Lão tiên sinh quá khen.”
“Lão phu chưa bao giờ nhìn sai người! Ốc xào này ăn ngon lắm, lần sau ta sẽ mua ở chỗ các người nữa.”
Ôn Noãn ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông. Ngày mai chúng cháu sẽ bày hàng bán ở đây.”
“Được.”