Đường Ly không ngờ rằng anh sẽ hỏi một cách tục tĩu quá đáng như vậy, cô phản ứng ngây ngô chậm chạp, bầu vυ' bị anh bóp đau mà cũng không chịu gọi.
Bởi vì cô cảm thấy xấu hổ.
Ai mà ngờ, khí chất lạnh lùng kiên cường của cô lại bị anh dễ dàng nhìn thấu.
"Cởϊ qυầи áo." Anh bỗng nhiên lạnh lùng ra lệnh.
"Cái gì...?" Cô khó mà tin được.
"Cởi sạch, soát người!"
Trưởng quan lạnh lùng vô tình ra lệnh với cô tù nhân nhỏ không nghe lời ở trong l*иg.
Cô không làm, mím môi, lông mi ứa ra nước mắt, kháng cự một cách vô ích.
"Hay là cô muốn tôi gọi người vào đây lột sạch cô, trói lên kiểm tra?" Giọng nói của anh càng thêm nguy hiểm: "Để xem xem trên người cô còn giấu thứ gì."
Cô mật thám ngây thơ vô dụng chỉ có thể dùng một ít phương thức truyền tin đơn giản nhất.
Quần áo của cô, thân thể của cô.
Đường Ly cố gắng ngẩng mặt lên nhìn rõ người đàn ông, gương mặt tái nhợt không còn chút màu máu.
Sau vài giây do dự, anh lập tức xách l*иg sắt lên bằng một tay, trời đất xoay chuyển, cô bị anh đặt xuống nơi có ánh sáng tốt nhất trong phòng, giống như một tế phẩm bị hưởng dụng.
Sức mạnh của anh lớn đến đáng sợ, cô gần như không phải đối thủ của anh.
Giây phút khi đầu ngón tay chạm vào nút áo, Đường Ly hoảng hốt, không biết là bị anh ép, hay là bị anh ghì tay đặt lên chỗ này.
Tuy nói rằng nếu cô thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn chống cự sẽ bị nghiêm trị, nhưng tất cả của cô đều bị anh kiểm soát trong lòng bàn tay.
Cô muốn hét lên "Đừng mà"... Nhưng cô đã mất đi lòng tin của anh, mất đi tư cách nói chuyện với anh... Chỉ có thể mím môi chịu đựng, cố gắng sống sót qua hình phạt thứ nhất của anh.
Sột soạt sột soạt, trong l*иg sắt, cô tù nhân tội nghiệp bị người đàn ông thao túng, từng món quần áo đều bị cởi ra, có trốn tránh thế nào, cũng không thoát khỏi ma chưởng của anh.
Lớp vải cuối cùng mỏng manh đến đáng sợ, cô cũng không biết làm thế nào để tránh khỏi sự dò xét của anh, cô mím môi chặt đến ứa máu, chỉ hít thở thôi cũng cảm nhận được vị trí của chìa khóa.
Cô đã cất một cái chìa khóa, ở bên hông.
Vì cố gắng trốn anh, cô cố gắng đẩy cái chìa khóa kia xuống dưới từ từ...
Song, bất thình thình, anh giẫm đôi ủng chiến, trực tiếp đi vòng qua đằng sau cô.
Bóng râm che phủ l*иg sắt, đều bị người đàn ông lấn át hoàn toàn.
Anh vốn có thể dừng lại, nhưng anh lại thò tay vào l*иg sắt, xé một cái thật mạnh...
"Á...!"
Trong tiếng vải bị xé rách, cơ thể trắng nõn như tuyết của cô tù nhân nhỏ lõα ɭồ trong không khí.
Sảnh chính vốn yên tĩnh trang nghiêm vốn là nơi nghị sự của đài Cảnh Chương.
Mà giờ phút này lại nhuốm phải một tia tìиɧ ɖu͙©.
Bờ mông trắng muốt tròn trịa cong vểnh của cô gái hoàn toàn bại lộ trong không khí, qυầи ɭóŧ nhỏ màu khói bị người đàn ông xoắn thành một cọng dây mảnh, cảnh xuân giữa háng cũng không thể che giấu.
Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông chạm vào miệng hoa núng nính phơn phớt hồng, cùng lúc đó, một giọt nước mắt lăn xuống từ gò má của cô gái trẻ xinh đẹp.
Môi cánh hoa của cô chuyển thành màu anh đào hồng nhạt, cực kỳ xinh đẹp, cánh hoa múp míp, cực kỳ màu mỡ, vừa quyến rũ vừa ngây ngô.
"Chỗ này có ai chạm vào chưa?"
Người đàn ông đặt câu hỏi bằng chất giọng khàn khàn.