Trừng Phạt Ái Tình (Dân Quốc)

Chương 9: Xoay mông nhỏ, bị cắm huyệt

Sự đυ.ng chạm của anh dấy lên một chuỗi sóng gợn trúc trắc.

Cánh hoa núng nính phơn phớt hồng bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát, giống như nhụy hoa e lệ, xấu hổ đến nỗi quên mất cánh hoa của mình phải nở ra như thế nào.

Trong lúc nhất thời, ngay cả mông thịt trắng nõn như tuyết cũng nhuốm phải sắc đỏ.

Cô còn trẻ tuổi, mông thịt trắng nõn không được đẫy đà như những người đàn bà chín muồi, mà lại tròn trịa mượt mà.

Bởi vì sự xâm phạm của anh mà chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu khói bị xoắn lại thành một sợi dây lún sâu vào trong khe mông, siết lấy nơi riêng tư mềm mại, hoa cúc, âʍ ɦộ, đâu đâu cũng là chỗ nhạy cảm của con gái, chỉ cần bị vải vóc ma sát vài cái...

A ư...”

Đi kèm với một tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, cánh hoa giữa háng cô tù nhân nhỏ run rẩy mà co rút lại mấy lần, toàn bộ cặp mông nhỏ vểnh lên thật cao, chổng lên thật cao, trắng như tuyết, tròn trĩnh, gần như đυ.ng tới đỉnh l*иg sắt, miệng hoa như mật đào cũng lộ ra ngoài.

Điều này cũng để cho người đàn ông nhân cơ hội lợi dụng, đốt ngón tay của anh vuốt nhẹ mấy cái vào khe hoa kia, mang theo ám chỉ mà ép vào trong, động tác không chút khoan nhượng.

Giọng nói cũng như vậy.

Trả lời tôi.”

Trong nháy mắt khi chạm vào kim loại lạnh như băng, trái tim của Đường Ly cũng run lên một cái.

Không gian trong l*иg vốn đã nhỏ hẹp, cô bị nhốt cả nửa người, hai chân cũng đã mất sức, lại bị người đàn ông giày vò nhiều lần, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành tư thế quỳ, cơn xấu hổ trong lòng gần như muốn nhấn chìm cả người cô...

Nơi riêng tư dưới háng, cái nơi mà cô chưa bao giờ chịu cho người khác xem lại bị anh nhìn anh không sót một chút gì, bị anh tùy ý chạm vào, tất cả đều rất đột ngột, cô hận anh!

Anh đừng chạm vào tôi...” Cô không quay người lại được, giọng nói cũng vì xấu hổ mà thay đổi âm điệu: “Anh dựa vào cái gì mà chạm vào tôi...”

Cô đúng là có chút kiên cường, nhưng khi đứng trước mặt tên đàn ông tàn nhẫn này, một chút kiên cường đó chẳng đáng là gì, trái lại, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn một chút mềm mại, sự giãy giụa liều mạng này chẳng qua chỉ khiến bờ mông nhỏ vặn vẹo càng thêm tròn vành vạnh mà thôi.

Dựa vào cái gì?” Tần Du hờ hững, thậm chí chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ để kiểm soát cô hoàn toàn.

Khều qυầи ɭóŧ nhỏ của cô lên, miếng vải màu khói không chút lưu tình mà ép lên cánh hoa, cô vẫn còn run rẩy, anh lập tức cong đốt ngón tay lại, thúc mạnh vào trong!

Ư!”

Đi kèm với một tiếng hét thảm đáng thương, l*и nhỏ của cô bị cưỡng ép nong ra, dung nạp đầu ngón tay của anh.

Nơi riêng tư vừa khít vừa ấm, giống như cái miệng nhỏ nhắn biết hút, gặp phải vật thể xâm nhập vào tường thịt khít mềm, run rẩy ngậm lấy, từng bước ngốn lấy ngón tay của anh, càng chống cự thì lại càng ấm áp giống như một cái mũ nhung…