Trừng Phạt Ái Tình (Dân Quốc)

Chương 7: Nữ tù nhân bị trưởng quan sờ (1)

Bị người đàn ông mình căm hận nhất chơi đùa nơi mềm mại nhất trên cơ thể, Đường Ly không nhịn được lắc đầu né tránh sự đυ.ng chạm của anh, vô cùng sợ hãi.

Có lẽ anh chỉ mới bắt đầu công cuộc tàn phá của mình, nhưng cô đã là một chiếc lá rụng tơi tả, trong lúc run rẩy, khăn lụa quấn trên cổ rơi xuống...

Toàn bộ động mạch quan trọng của cô đều bại lộ trong bàn tay anh, mạch máu yếu ớt hiện ra, nhưng nhìn xuống chút nữa, lại xuất hiện một dấu vết rất rõ ràng.

Ở trước l*иg ngực của cô có một hình xăm phức tạp vô cùng xinh đẹp và tinh tế.

Đường nét mảnh nhỏ, trong sự xinh đẹp lại toát lên một chút dâʍ ɖu͙© lạ kỳ, phần cuối của hình xăm thậm chí còn kéo dài xuống giữa khe vυ' trắng nõn non mềm của cô, muốn chấm dứt lại không thể chấm dứt, khiến khe ngực càng trở nên đầy đặn hấp dẫn.

Cũng giống như cái móc câu nhỏ, khiến trong mắt người đàn ông hiện ra tơ máu đỏ tươi.

Trong giới quân phiệt, anh một tay che trời, từ lâu đã không có đối thủ, chỉ còn lại một số ít tàn dư đang lưu lạc của đảng cũ bị cách chức, kẻ có động thái mới nhất chính là đám người bên phía Nhân phái.

Mà ký hiệu trước mắt chính là ký hiệu của Nhân phái từ xưa đến giờ.

Chẳng trách, tin tức tình báo đưa lên lại mờ nhạt như vậy.

Thì ra, gián điệp đang nằm vùng bên cạnh anh chính là cô.

Đúng là hay thật.

Đường Ly không thể rời khỏi chiếc khăn lụa, xúc cảm lạnh lẽo ở trên cổ khiến cho cô cảm nhận được một sự nguy hiểm như cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõα ɭồ trong không khí, nhưng cô đã rơi vào ngục tù, còn chưa kịp giơ tay che chắn cổ lại, đã bị người đàn ông bóp lấy chỗ yếu hại.

"Sao hả, muốn làm gián điệp? Chơi thật với ông đây à?" Anh lạnh lùng mím môi, áp lực kinh người.

Bàn tay anh trượt xuống từ cần cổ của cô, dừng lại trên trên làn da trắng nõn in hình xăm, dùng đầu ngón tay để lại một vết dài.

Giống như là ác quỷ cầm đao, muốn mổ bụng cô ra.

Đường Ly gần như là ngừng thở, cô thật sự không ngờ rằng trong thời gian ngắn như vậy, mà khí thế của anh lại trở nên đáng sợ đến vậy, ngay lúc cô cho rằng sức mạnh của anh có thể trực tiếp xé nát cô ra, ngón tay của anh lại rạch xuống một cái.

Trượt xuống khe ngực của cô.

Ngay sau đó là nắm chặt lấy một cách hung tợn, đã không còn sự ngăn cách của quần áo, lòng bàn tay anh dày xéo nhiều lần trên bầu ngực của cô.

Bầu vυ' trắng mềm đẫy đà, bị người đàn ông chà đạp đến hất lên từng làn sóng trắng, tràn ra cả bàn tay anh giống như đậu hũ non, tuyết trắng thi thoảng lại bị màu đồng cổ thô ráp che lấp, vô cùng dâʍ ɖu͙©...

"Lúc xăm hình, vυ' của cô có lắc không?" Anh cực kỳ tàn nhẫn, lời chất vấn hung ác gần như có thể bóp nát cô: "Có phải lúc đó cũng để cho người khác nhìn thấy hay không?"

Đã nhiều năm như vậy, không cho anh sờ vào, không cho anh đυ.ng vào, nhưng hình xăm lại khăng khăng xuất hiện ở vị trí này!

Anh thực sự đã coi thường cô, cho rằng cô nhất thời nổi hứng nên mới viết thư phản kháng anh, lại còn rất có bản lĩnh.

Chiếc khăn lụa này cô đã choàng trên người rất nhiều năm, thậm chí từ lúc bọn họ mới quen cô đã bắt đầu mang theo rồi.

Thì ra, đã sớm manh nha có ý đồ, cấu kết với người ngoài, muốn tạo phản rồi.

Tần Dư sống nửa đời này rất có quân uy, không ngờ lại bị một cô gái xinh đẹp lừa dối.

Cô có gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, được.

Vậy cô rơi vào trong tay anh rồi, thì phải gánh vác hậu quả!