Con Dâu Của Nữ Chính

Chương 42: Là Thiên tài hay bất tài

Thẩm Vân Tây cố ý đợi hồi lâu mới đi ra, chính là không nghĩ gặp gỡ người quen, nàng không muốn xã giao, một chút cũng không muốn, nhưng nàng không ngờ đều canh giờ này, vậy mà Tống phò mã vẫn còn chờ. Trong lòng Thẩm Vân Tây thở dài, lại cũng lễ phép mà dừng bước, nghe ý đồ của gã.

“Từ sau khi Thẩm phu nhân thành thân, không còn thường xuyên đi lại ở bên ngoài nữa, hôm nay thật vất vả gặp mặt một lần, tại sao lại lãnh đạm đến tận đây, chẳng lẽ là phu nhân đã quên tình cũ giữa chúng ta rồi ư?”

Gã mày rậm mắt to nhìn rất đoan chính, lại cố ý hành sự như người có học thức, từ vẻ ngoài nhìn vào, liếc mắt một cái là có thể làm người ta sinh ra hảo cảm, nhưng giờ phút này, giọng điệu nói chuyện kỳ quặc khinh mạn thật là làm người ta không vui, lời trong lời ngoài cũng không có đúng mực, Hà Châu Trúc Trân nghe mà nhíu mày.

“Phò mã ăn nói cẩn thận, tiểu thư nhà nô tỳ cùng ngài cũng không có tình bạn cũ gì hết.” Trúc Trân dùng trọng âm cường điệ ba chữ “Tình bạn cũ”, để che giấu hai chữ “Tình cũ” phải nói là rất mạo phạm trong miệng đối phương.

Tống Tu Văn không đem Trúc Trân để vào mắt, lo chính mình nói tiếp: “Lúc trước Thẩm phu nhân một lòng muốn gả vào hoàng thất, tâm cao ngất, chướng mắt đám nhân vật như chúng ta, đáng tiếc ông trời dạy phu nhân cách làm người, làm phu nhân vỡ mộng một hồi. Phu nhân nói xem ông trời thật đúng là có mắt nha.” Gã xôn xao mà mở quạt xếp ra, trời vào đông cũng không chê lạnh, từ từ mà quạt gió, cười quái dị xuy thanh, “Thật là sảng khoái a.”

Thẩm Vân Tây nghe mà mờ mịt, người này đang não bổ chuyện gì a, giữa nguyên chủ và gã chỉ là một đoạn hí kịch lui tới mà thôi, sao nói cứ như nàng là tra nữ chê nghèo yêu giàu phụ lòng người khác vậy?

Vì tránh có sơ hở, Thẩm Vân Tây lại cẩn thận hồi tưởng một chút.

Tống Tu Văn là con vợ lẽ phủ Tuyên Ân Bá, năm gã lên 6 tuổi đã có thể làm thơ, xuất khẩu đều là thơ hay, còn tinh thông số học, từ nhỏ đã có tiếng là thần đồng, mà nay bất quá 26 tuổi tác, lại đã là nhân vật truyền kỳ nhà nhà đều biết trong kinh, là tài tử mỗi người ca tụng vô song, ẩn ẩn có mỹ danh là Văn Khúc Tinh.

Nguyên chủ nhỏ hơn gã vài tuổi, nhưng cũng có thể nói là nghe thơ Tống Tu Văn từ nhỏ, từ thơ hiểu lòng người, nguyên chủ đối với Tống Tu Văn có thể viết ra tuyệt hảo văn chương rất có hảo cảm, nhưng mà hảo cảm không quan hệ với tình yêu, hoàn toàn là tôn sùng cùng khen ngợi đối tài hoa của gã.

Sau lại tuổi tác lớn dần, nguyên chủ cũng có mỹ danh truyền ra, nàng bắt đầu thường xuyên xuất nhập thơ hội, cũng rốt cuộc tìm được cơ hội quen biết với Tống Tu Văn.

Nói đến cũng trùng hợp, lần đầu tiên nguyên chủ cùng Tống Tu Văn gặp mặt chính là ở Tiên Lâm cư này, lúc ấy Tống Tu Văn cũng ngâm một đầu thơ, nguyên chủ cũng giống Vệ Tín hôm nay, kinh vi thiên nhân, càng thêm thán phục.

Hai năm trước, lúc thanh danh của nguyên chủ còn tốt, thường ở bên ngoài đi lại, lén giúp Thái Tử tìm kiếm và tiếp xúc những học sinh tuổi trẻ đầy tài hoa, Tống Tu Văn vốn chính là thần tượng của nguyên chủ, đại tài cỡ này nếu có thể làm môn khách cho Thái Tử, về sau còn sợ những thanh niên tài giỏi trong thiên hạ còn không quy phục hay sao?

Vì thế nguyên chủ chủ động kết giao, một lòng muốn giật dây bắc cầu cho gã cùng Thái Tử.

Nhưng không nghĩ tới sau khi tiếp xúc với gã, lại hoàn toàn thất vọng.

Nàng phát hiện người này đầu óc không được tốt, mặt ngoài quy củ, kỳ thật tuỳ tiện vô lễ không có giới hạn, tuy có thể làm ra văn chương kinh diễm, đối điển sử công văn đọc làu làu, lại căn bản không có lý giải của chính mình, toàn là nói hươu nói vượn, thường xuyên nhảy nhót giữa giới hạn của thiên tài và bất tài, không những thế gã còn thường kiêu ngạo một cách khó hiểu.

Người có tài hoa hơn người, trên người có chút ngạo khí không tính là gì, nhưng Tống Tu Văn luôn làm người ta cảm thấy không khoẻ, đặc biệt là ánh mắt gã nhìn qua, làm nàng cảm thấy không thoải mái.