Con Dâu Của Nữ Chính

Chương 41: Phò mã của Phúc Xương trưởng công chúa

Thẩm Vân Tây: “……” Không tốt, lấy kinh nghiệm cùng trực giác của nàng, gặp được này lão lục nhất định không có chuyện tốt.

Chỗ Vệ Lục thật sự rất náo nhiệt. Thẩm Vân Tây không khỏi dời tầm mắt hướng người đang đọc thơ nhìn nhìn.

Đó là người đàn ông tuổi trẻ, thân hình cao gầy, mặc chu y trên người mang ngọc bội, đỉnh đầu cài bạc quan, là kiểu dáng trang điểm của quý tộc. Gã một mình đứng ở giữa đám học sinh mặc đồng phục thống nhất màu xanh, sau khi đọc thơ xong, “Bang” một tiếng, gã khép lại quạt xếp, ngửa đầu duỗi mi, diển xuất rất giống người đọc sách đương thời.

Người này đúng là vô song tài tử nổi danh thiên hạ, là phò mã của trưởng công chúa Phúc Xương, Tống Tu Văn. Cũng là “Người quen cũ” của nguyên chủ.

Tìm được thân phận của người nọ trong trí nhớ của nguyên chủ, Thẩm Vân Tây bình tĩnh thu hồi ánh mắt, dưới âm thanh tiếp đón của tiểu nhị ca cùng tiếng thổi phồng của mọi người đối với Tống phò mã, nàng bước lên lầu hai của Tiên Lâm cư. nàng vừa đi, vừa mặc niệm trong lòng, “Nhìn không thấy ta, đều nhìn không thấy ta.”

Đáng tiếc ông trời cũng không nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, Vệ Tín vẫn thoáng nhìn thấy thân ảnh của nàng, thế cho nên giọng điệu hắn đang khen ngội và truy phủng Tống phò mã đều cả kinh tới nỗi cứng lại.

Ánh mắt nàng liếc nhìn hắn trong đêm trừ tịch vẫn làm trong lòng Vệ Tín thấy sợ hãi, hiện tại hắn vừa nhìn thấy Thẩm Vân Tây liền phản xạ có điều kiện mà muốn núp trong một góc nào đó, thật là hận không thể cách xa nữ nhân này ra tám trượng mới tốt.

Tống Tu Văn vốn dĩ đang nghe người ta khen ngợi khiến toàn thân gã thư thái, nhưng đột nhiên người đang khen ngợi gã lại im lặng, gã khó hiểu mà cười hỏi: “Vệ Lục công tử bị làm sao vậy?”

Vệ Tín bị gọi hoàn hồn, vội nói: “Không có gì, nhìn thấy người quen mà thôi.”

Tống Tu Văn theo bản năng quay đầu, đồng dạng thấy được Thẩm Vân Tây đang lên lầu, gã thế nhưng cũng đổi đổi sắc mặt, ngoài cười nhưng trong không cười, đem tay đáp lên trên vai Vệ Tín vỗ vỗ mời hắn ngồi xuống, hòa khí mà nói: “Là nhìn thấy tam tẩu nhà ngươi đi, lại nói tiếp ta cùng Thẩm phu nhân cũng là người quen cũ, có chút giao tình.”

Vệ Tín không cảm thấy kỳ quái, không nhắc tới cách làm người và xử sự thường ngày, chỉ nói tới tài học của Thẩm tam tẩu thì tẩu ấy cũng rất nổi tiếng ở kinh thành, Tống phò mã càng là hạng người có tài năng xuất chúng, tác phẩm xuất sắc vô song, hai người quen biết là điều hết sức bình thường.

Nhưng Vệ Tín không nghĩ nhắc tới Thẩm Vân Tây, hắn hướng Tống Tu Văn cười cười, ngược lại hứng thú dạt dào mà nói tới bài thơ vừa rồi.

Tống phò mã thấy vậy, làm như không có việc gì mà dời đề tài đi.

Thẩm Vân Tây ở nhã gian gọi món ăn, thị vệ đều ở đại đường, nàng cùng Trúc Trân, Hà Châu ba người ăn không ăn được quá nhiều, nên chỉ gọi bốn món một canh, đều là mấy món chiêu bài của Tiên Lâm cư.

Đang vào giờ cơm, nhất thời nửa khắc cũng chưa dọn món lên được, Thẩm Vân Tây tùy tiện đặt khăn tay lên bàn, ăn hai miếng bánh hạt thông bách hợp hồi nãy ăn còn dư lại, nói: “Ăn xong là hết rồi.”

Hà Châu cười nói: “Đây cũng không phải món điểm tâm hiếm lạ gì, nếu tiểu thư thích, ngày thường kêu Lý cô chuẩn bị là được.”

Mới nói chuyện trong chốc lát, đồ ăn đã được bưng lên.

Ăn xong bữa cơm này cũng không thấy kinh diễm gì nhiều, không khác biệt gì nhiều so với tay nghề trong phòng bếp nhỏ của Tần Lan Nguyệt, chỉ có thể nói cũng không tệ lắm. Trong đó món chính mì la bặc, là dùng nước củ cải trắng nấu mì, có nước cốt lót nền, tuy cách làm đơn giản nhưng món mì có mùi vị tươi ngon, là món ngon nhất.

Ăn no lại ngồi bên cửa sổ một lát, Vân Tây đánh giá đám người Vệ Tín chắc là đã giải tán, nàng mới làm Hà Châu vén màn, cùng nhau đi xuống lầu. Không ngờ mới ra cửa đã bị Phò mã của Phúc Xương trưởng công chúa chặn đường.

Tống Tu Văn liền ỷ ở ngoài cửa nhã gian, “Thẩm phu nhân, đã lâu không gặp, cách thời gian một năm, nàng còn nhớ rõ ta chứ.”