Con Dâu Của Nữ Chính

Chương 40: Giả bệnh

Nguyên Nhị phu nhân lập tức chạy vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. nàng ta đến gần đẩy đẩy, “Tam đệ muội, đừng giả bộ ngủ, mau đứng lên, đã nói cùng nhau đi Chính viện mà.” cũng không thể một mình đi chính viện chịu tội, chị em dâu các nàng nên kết bạn cùng đi, cũng tiện chia sẻ chia sẻ hỏa lực.

Nàng ta kêu nửa ngày, Thẩm Vân Tây liền nhắm hai mắt, nửa điểm phản ứng cũng không cho.

Trúc Trân từ bên cạnh nói: “Nhị phu nhân, tiểu thư nhà nô tỳ mới uống thuốc đâu, bên trong thuốc có tác dụng an thần, ngài gọi không tỉnh đâu ạ.”

“Ta càng không tin.” Nguyên Nhị phu nhân nhận định Thẩm Vân Tây đang giả bệnh, nàng để sát vào kêu to, nhưng người trên giường chính là không tỉnh. Đánh chết cũng phải giả bệnh tới cùng.

Trúc Trân nhịn cười: “Nhị phu nhân, tiểu thư nhà nô tỳ xác thật bị bệnh, nếu ngài muốn tiểu thư nhà nô tỳ đi chính viện, có thể sai người nâng tiểu thư nhà nô tỳ qua đi, chỉ mong ngài nhớ rõ chăm sóc, vạn nhất bệnh đến càng nặng thì không tốt.”

Biết rõ là đang giả bệnh, nhưng nàng lại không thể thật đem người nâng qua đi, rốt cuộc Tần phu nhân cũng chưa nói rõ nhất định phải kêu Thẩm Vân Tây đi qua, vị mẹ chồng tuổi trẻ kia hiện tại đang ghi hận nàng ta đâu, nếu nàng ta muốn nâng người qua đi, nói không chừng họ Tần còn sẽ mượn cơ hội trút giận lên người nàng ta, nói nàng ta không đúng.

Sau khi Nguyên Tề Phương suy nghĩ một phen không khỏi thấy hơi hối hận.

Sớm biết vậy nàng ta cũng nên giả bệnh, ai, vẫn là nàng ta quá thành thật.

Nguyên Nhị phu nhân từ trong tay Phúc Hoa tiếp nhận bánh cuốn được chuẩn bị cho nàng ta, buồn bực không vui mà ra Hợp Ngọc cư, đi hết nửa hoa viên, thấy bên cạnh không có người ngoài, nàng ta mới dừng lại, kêu hai tỳ nữ che ở phía trước, chính mình đứng ở phía sau chân tường, giơ tay áo nửa che khuất mặt, lấy không tư thái quá ưu nhã thử tính mà cắn thử hai ngụm.

Một ngụm đi xuống, lông mày tinh tế Nguyên Tề Phương tức khắc nâng cao lên, bánh cuốn thoạt nhìn thường thường vô kỳ, không nghĩ tới bên trong rất ngon nha, đặc biệt là lớp tương bên trong, không biết là thứ gì, phối hợp với nhân thịt trong bánh ăn vào chua ngọt ngon miệng, nhưng lại không phải vị chua ngọt do đường dấm điều chế, có loại hương vị rất đặc biệt.

Nhị phu nhân ăn xong chưa đã thèm, dọc theo đường đi đều đang phân biệt rõ rốt cuộc đó là loại tương gì, thầm nghĩ quay đầu lại nàng phải hỏi hỏi tam đệ muội, sai thuộc hạ cũng làm ra ăn mới được.

Nàng mãi mê suy nghĩ vừa ăn vừa đi, bất tri bất giác đã đến chính viện, Tần Lan Nguyệt thấy Nguyên Tề Phương một mình lại đây, ánh mắt tối sầm trong chớp mắt, nhưng rốt cuộc chưa nói cái gì, chỉ sai khiến Nguyên Tề Phương bưng canh đưa thuốc mà hầu hạ.

Mà bên Hợp Ngọc cư, Nguyên Nhị phu nhân vừa đi, Thẩm Vân Tây lập tức ngồi dậy, khoác áo ngoài ngồi xuống giường ăn bánh cuốn và cháo trắng, phần bánh cuốn của nàng cho rất nhiều sốt cà chua, rất hợp khẩu vị của nàng.

Phủ quốc công thỉnh an là ba ngày một tuần, ngoại trừ Nhị phu nhân bị đặc biệt an bài, hôm nay những người khác không cần đi chính viện, ăn cơm sáng xong súc miệng, Thẩm Vân Tây lại chui vào trong ổ chăn, đánh ngáp đi ngủ nướng. Chờ lần sau thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Ngày mới bắt đầu, Thẩm Vân Tây ngồi dưới thái dương, bắt đầu phiền não đề tài cho cuốn thoại bản tiếp theo, nàng nghĩ tới nghĩ lui lưỡng lự hồi lâu, lại không ngờ tới tư liệu sống rất nhanh liền tự đưa tới cửa.

Đó là một ngày sau tết Nguyên Tiêu, thời tiết dần dần ấm lại, Thẩm Vân Tây không hề mỗi ngày trốn trong phòng, dựa than mà qua ngày nữa, nàng bắt đầu đi ra ngoài kiếm ăn.

Giữa trưa hôm nàng đi tửu lâu Tiên Lâm cư nổi tiếng nhất trong kinh, Thẩm Vân Tây mới đi vào đại đường, liền nghe được một giọng nam cao vang vọng từ từ ngâm một bài thơ vịnh tuyết.

Thẩm Vân Tây còn chưa kịp bình phẩm thơ vừa ý cảnh, đông đảo học sinh trong Tiên Lâm cư đã vang lên rất nhiều tiếng reo hò, Vệ lục lang Vệ Tín cũng ở trong đó, hắn vẫn là người kích động nhất, vẻ mặt khâm phục phấn nhiên, đang nỗ lực vỗ tay khen hay: “Phò mã gia làm thơ hay quá!”