“Mẫu thân nói chi vậy. Trưởng giả đã ra lệnh, con dâu cũng không dám chối từ, con dâu nào dám nói chữ không chứ ạ.” Nguyên Nhị phu nhân lôi kéo khăn lăn lộn một hồi, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Chỉ là, ta xưa nay là người vụng về bất cản, một người khó tránh khỏi có sơ hở, không bằng kêu tam đệ muội cùng giúp đỡ, vừa lúc để muội ẩy học hỏi thêm một chút, chờ sau này cùng tam đệ có hài tử, sẽ không lóng ngóng tay chân.”
Đầu sỏ vụ viết thoại bản gây họa dựa vào cái gì đứng ngoài cuộc? Nguyên Nhị phu nhân không phục, nào có đạo lý làm nàng đi chịu tội một mình.
Tần Lan Nguyệt vừa không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ không mặn không nhạt mà nói: “Ngày mai con nhớ rõ tới đây là được, còn mặt khác, con nhìn mà làm đi, ta là mặc kệ. Ta cũng quản không được.”
Thẩm Vân Tây bàng quan vây xem lớp học buổi sáng của Vệ gia, Tần Lan Nguyệt rõ ràng không giống trước kia cứ nhắm thẳng vào nàng, nàng ta đang muốn làm lơ nàng, bỏ qua nàng, muốn ra vẻ như mình đang đứng ở ngoài cuộc.
Mặc kệ có phải nàng ta đang nghẹn tuyệt chiêu gì hay không, Thẩm Vân Tây đều thực vừa lòng với trạng thái hiện tại, nàng rất thích bọn họ xem nàng như người vô hình.
Không bao lâu, Tần Lan Nguyệt vặn vẹo thân thể than mệt mỏi, tống cổ các nàng đi hết. Thẩm Vân Tây đi tới cửa, Nguyên Nhị phu nhân cũng đuổi theo, giữ chặt nàng cười nói: “Tam đệ muội, buổi sáng ngày mai tẩu sẽ tới gọi muội, chúng ta cùng tới đây nha.”
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Vân Tây trả lời gì hết, nàng ta liền chậm rãi lúc lắc bỏ đi mất.
Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, Thẩm Vân Tây phồng phồng gương mặt, nhược điểm của việc biến thành người vô hình chính là, người khác luôn thích tự quyết định giùm nàng.
Ngày thứ hai, Nhị phu nhân quả nhiên tới Hợp Ngọc cư.
Lần đầu Nguyên Tề Phương tới sân của tam phòng, nàng ta đánh giá khắp nơi, đột nhiên ngửi được một mùi hương đặc biệt, tập trung nhìn thử là thứ gì, liền thấy mấy nha đầu trên hành lang đang cầm trong tay món đồ gì đó, không biết là đang ăn món gì.
Phúc Hoa chào đón, quy quy củ củ mà thỉnh an: “Chào Nhị phu nhân, ngài tới rất sớm nha.”
“Các ngươi đây là ăn cái gì, vào lúc đang trực lại ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ, thật là không quy củ. Tam đệ muội thoạt nhìn cũng là cái lợi hại, thì ra lại không biết quản lý người hầu như vậy.” Nguyên Nhị phu nhân hướng Phúc Hoa trên tay ngắm liếc mắt một cái, nàng răn dạy xong, lại ngắm liếc mắt một cái.
Phúc Hoa sớm thói quen miệng mồm của Nhị phu nhân luôn rất lợi hại, nàng cười trả lời: “Đây là cơm sáng của tiểu thư nhà nô tỳ, tiểu thư nói sáng nay nàng muốn ăn cháo rau xứng bánh cuốn, nhưng đêm qua tiểu thư bị cảm lạnh, trên người nóng sốt dậy không nổi, cũng hết muốn ăn, liền thưởng cho chúng ta dùng. Đây là món bánh cuốn.”
Phúc Hoa chỉ cho nàng ta xem, lại khách khí mà nói, “Ta kêu phòng bếp nhỏ lại đưa một phần lại đây, Nhị phu nhân cũng nếm thử? Hương vị rất ngon.”
Món bánh cuốn trên phố bán đầy, thật sự không hiếm lạ, nhưng mà…… Nguyên Tề Phương lại nhìn thoáng qua.
Từ khi tam đệ muội từ ngoại ô thôn trang trở về, Hợp Ngọc cư mỗi ngày đều có không trùng loại mùi hương bay tới nhị phòng của bọn họ, làm bụng nàng ta thèm gần chết, trong khoảng thời gian này đều đói gầy.
Nhị phu nhân dùng móng tay nhuộm màu hoa phượng tiên khẽ vuốt vuốt chiếc cằm mượt mà của mình, rụt rè gật gật đầu, nàng ta chịu khó thử xem đi.
Cuối cùng mới nhăn mày nói chính sự: “Tam đệ muội bị bệnh à?” Chợt cười một tiếng, “Có cần trùng hợp như vậy không, đây là không nghĩ đi chính viện phụng dưỡng đi.”
Nàng vừa đi vào phòng vừa la to: “Chút trò vặt này, chúng ta đều chơi chán rồi.”