Nguyên chủ đã hoài nghi Tống Tu Văn tìm tay súng, có người thế hắn viết thơ văn, nhưng ám tra hồi lâu cũng không tìm ra được gì. Đoạn thời gian đó, nguyên chủ nghĩ trăm lần cũng không ra.
Mà ở ngay lúc này, Tống Tu Văn đột nhiên biểu đạt lòng ái mộ với nàng, nguyên chủ kinh hãi, nàng không muốn dây dưa nhiều với gã, sau khi uyển chuyển cự tuyệt gã, liền không lui tới nữa.
Lúc sau nghe nói gã đến phủ thị lang tìm vài lần, nguyên chủ cũng đều cự tuyệt không gặp.
Một loạt quá trình này, cũng không có chỗ nào khác người.
Hiện tại gã làm ra dáng vẻ này, quả thực không thể hiểu được.
Thẩm Vân Tây dùng ánh mắt nhìn như đang nhìn thằng ngu nhìn gã, không nói tiếng nào, lập tức phải xuống lầu ngay.
Tống Tu Văn túm chặt nàng một phen, “Chuyện cũ còn chưa có nói xong, Thẩm phu nhân sao lại đi rồi?”
Trong lúc lôi kéo, chuyện cả nửa đời trước của Tống Tu Văn đều ùa vào trong đầu Thẩm Vân Tây.
Tên Tống Tu Văn này…… Thì ra cũng là nhân sĩ xuyên không.
Đời trước Tống Tu Văn cũng tên là Tống Tu Văn, kiếp trước gã sống trong một thời đại hòa bình không có tang thi, trước khi xuyên không gã đã hơn 30 tuổi đầu, bị công ty đuổi việc sau thành dân thất nghiệp lang thang, nhàn rỗi ở nhà, không chịu tiến tới, cũng không ra khỏi cửa tìm công việc, mỗi ngày ở nhà chơi game, mới vừa bị bạn gái thất vọng đến cực điểm chia tay.
Sau khi xuyên không, Tống Tu Văn thành tiểu công tử 6 tuổi của phủ Tuyên Ân Bá, gã xoa tay hầm hè, muốn lấy tư tưởng học thức vượt mức quy định, ở thời đại lạc hậu này làm ra một phen sự nghiệp, muốn nắm quyền thiên hạ, say gối đùi mỹ nhân, quyền lực sắc đẹp đều ở trong tay, thực hiện khả năng mà ở hiện đại không có khả năng làm được.
Nhưng hắn không nghĩ tới đây là thời đại hư cấu trong tiểu thuyết.
Đại Lương này đã bị tác giả giả thiết có một vị công chúa là đại lão xuyên không, nàng học ngành khoa học và công nghệ, xà phòng thơm pha lê xi măng nàng đều biết, tinh luyện muối thô, gieo trồng khoa học, hộ lý heo mẹ hậu sản nàng sớm đều đã làm, tạo thuyền đi xa mậu dịch trên biển cũng đều có, chẳng sợ người đều đã qua đời nhưng còn để lại một quyển sách dùng để phát triển tương lai cung Công Bộ ngày đêm nghiên đọc, được lịch đại hoàng đế tôn sùng là thánh điển, trâu bò hết chỗ chê.
Tống Tu Văn uổng công mân mê một hồi biết vậy mà trợn tròn cả mắt, ngành khoa học và công nghệ gã không có đường sống phát huy, gã quyết định đi khoa văn.
Gã trời sinh có trí nhớ tốt, con đường sao chép thơ văn của người khác xác thật không tồi, viết thơ làm phú sao chép danh tác, tập hợp sở trường của trăm họ, làm gã nhảy trở thành thần đồng Văn Khúc Tinh của Đại Lương, vô số người sùng kính gã, kẻ ái mộ thành đàn, danh lợi song thu, nữ nhân ngốc bạch ngọt đưa tới cửa càng là nhiều không đếm xuể.
Tống Tu Văn khí phách hăng hái, thẳng đến khi nguyên chủ trở thành tấm ván sắt duy nhất của gã.
Tống Tu Văn có rất nhiều nữ nhân, đương nhiên đều là không công khai, bên ngoài gã vẫn luôn là tài tử vô song giữ mình trong sạch phong độ nhẹ nhàng.
Nguyên chủ là là đóa hoa cao lãnh trong giới quý nữ Lương Kinh, có tiếng đoan trang hào phóng, ôn nhu thục nhã, Tống Tu Văn đã sớm nhìn trúng nàng.
Gã cũng đã đến tuổi, cha mẹ trong nhà cũng thúc giục vô cùng, lại không thành gia không thể nào nói nổi, trong mắt gã, người như nguyên chủ rất thích hợp làm thê tử của gã.
Về sau gã khẳng định sẽ có rất nhiều nữ nhân, phải chọn một người ngưỡng mộ gã lại có gia thế tốt, sẽ không ghen tị, ép được thϊếp thất, có thể làm hậu viện chung sống hoà bình.
Trong mắt Tống Tu Văn, nguyên chủ chính là thiên tuyển vợ cả của gã.
Nhưng mà, nguyên chủ không chút lưu tình nào mà cự tuyệt gã, lời lẽ nghiêm khắc mắng gã vô lễ, hơn nữa trực tiếp chặt đứt lui tới.
Tự xuyên không tới nay, Tống Tu Văn dụ dỗ nữ tử đều rất thuận lợi, nguyên chủ lại cho gã một đả kích trầm trọng, gã làm người tự cao tự đại, khi giận một người làm sao có thể không ghi hận nàng.
Đặc biệt là sau đó nghe được quan hệ của nguyên chủ cùng Thái Tử, trong lòng càng thấy khó chịu. Nhận định nguyên chủ cố ý treo gã, lấy gã đương liếʍ cẩu.