Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 2 - Chương 15: Mang Theo Ŧiиɦ ᗪịƈɦ Đến Thăm Chồng Bệnh


Khi Thẩm Yến tỉnh dậy cũng sắp giữa trưa, hắn dụi dụi hai mắt còn mông lung buồn ngủ, từ trên giường ngồi dậy.

Nhưng chỉ vừa mới đặt thẳng mông xuống, thân thể đã lập tức cứng lại, bản năng đau đớn phát ra tiếng rêи ɾỉ, nháy mắt tỉnh táo lại hoàn toàn.

Tấm chăn mỏng trên người trượt xuống, hiện ra chi chít những dấu vết tình thú trải dài khắp làn da trắng nõn, liếc mắt cũng nhận ra ham muốn chiếm hữu của người đàn ông này có bao nhiêu ác liệt.

Như đã thành thói quen, thiếu niên không thèm để ý, hắn tách hai chân ra, cúi đầu nhìn nút đút hậu môn trong mông, chọc nhẹ một cái.

“A~" Một ngón tay đâm nó vào sâu hơn một chút, ma sát lên ruột thịt mẫn cảm khiến thắt lưng của Thẩm Yến tê dại, thiếu chút nữa thì ngã úp mặt xuống giường.

“Thật quá đáng, lại còn không cho rửa sạch." Thẩm Yến hít sâu một hơi, đỡ cái eo bị thao đến mỏi nhừ, chậm rãi từ trên giường bò dậy, nhỏ giọng nói thầm.

Từ ngày đó, sau khi bị thao trong phòng bệnh, Thẩm Yến đã bị Cố Cảnh Lận đem bệnh tình của mẹ nguyên chủ ra uy hϊếp, ép hắn phải làʍ t̠ìиɦ nhân của mình.

Thẩm Yến đương nhiên không muốn, nhưng vì mẹ, hắn lại chỉ có thể ủy khuất đáp ứng.

Thế nhưng ban ngày Thẩm Yến vẫn đến thăm Cố Cảnh Húc, hắn hy vọng Cố Cảnh Húc có thể sớm tỉnh lại, lúc ấy, hắn mới được giải thoát.

Cố Cảnh Lận bị ăn dấm không chỉ một lần, nên mỗi khi làʍ t̠ìиɦ, hắn ta đều cố ý rót đầy bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ qua hậu huyệt của hắn, còn dùng cả nút hậu môn nhét vào không cho lấy ra, ép hắn luôn mang theo đầy bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi thăm Cố Cảnh Húc.

Thẩm Yến hoàn toàn không muốn, lại bị tên xấu xa này uy hϊếp, muốn hay không ở trước mặt Cố Cảnh Húc trừng phạt hắn.

Thẩm Yến cực kì xấu hổ, cuối cùng vẫn phải ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nút hậu môn mỗi ngày.

Kỳ thật, Cố Cảnh Lận đối với hắn rất tốt, tuy rằng mỗi buổi tối đều thao đau cái mông nhỏ của hắn, nhưng bình thường lại ôn nhu săn sóc, thậm chí còn tự mình làm điểm tâm cho hắn ăn.

Nói thật, cho dù lúc mẹ ruột còn khoẻ mạnh, cũng chưa từng có ai đối xử với hắn tốt như vậy, điều này làm cho tình cảm của Thẩm Yến đối với người em chồng này vô cùng phức tạp.

Ăn cơm xong, Thẩm Yến thay một quần áo tử tế, hậu huyệt bị nhét cái nút chặn cảm giác không được tự nhiên đi tới bệnh viện.

Trên xe, điện thoại di động không ngừng đổ chuông, Thẩm Yến nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Thẩm Như Ý.

Từ ngày Thẩm Như Ý bị đuổi ra khỏi Cố gia, cô ta vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho Thẩm Yến, Thẩm Yến biết rõ cô ta muốn nói gì, lề mề đến tận khi xuống xe mới bấm nhận điện thoại.

"Tiểu tạp chủng, dám lâu như vậy không nhận điện thoại của ta, ngươi bị điếc có phải hay không!" Thẩm Như Ý nghiến răng nghiến lợi mắng xối xả.

Trên mặt Thẩm Yến không chút thay đổi, nhưng thanh âm lại giống như thường ngày, bị dọa đến phát run, "Dạ... Xin lỗi... em... em vừa rồi... đang ngủ..."

"Ngươi là heo sao, lần nào cũng đều đang ngủ, ta nói cho ngươi biết, bằng mọi giá hôm nay phải thuyết phục được Cố Cảnh Lận, kêu hắn để cho ta vào ở Cố gia, bằng không, ta sẽ nói với cha, để cho ông ta lộng chết ngươi!" Thẩm Như Ý nghĩ đến mấy ngày nay mình thì đứng ngồi không yên ngóng chờ tin tức, Thẩm Yến lại nhàn nhã ở Cố gia, còn có thể tiếp xúc gần gũi với Cố Cảnh Lận, mặt mũi liền dữ tợn, tức đến méo mó, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.

Thẩm Yến trong lòng cười nhạo, nếu lão cha có thể gọi hắn trở về, chẳng lẽ Thẩm Như Ý còn ở đây dùng miệng uy hϊếp sao?

Mấy ngày trước, sau khi Thẩm Như Ý bị đuổi ra ngoài, Cố Cảnh Lận đã sắp xếp bảo an không cho Thẩm Như Ý tiếp cận hắn, càng đừng nói cho phép cô ta tới được gần Cố gia, ngay cả điện thoại của cha Thẩm cũng bị chuyển hướng đến máy Cố Cảnh Lận, hắn ta đều không khách khí cự tuyệt.

Chỉ là, những chuyện này đều do Cố Cảnh Lận gạt hắn làm, tuy trong lòng Thẩm Yến rõ ràng, nhưng vẫn làm bộ như không biết, tỏ vẻ sợ tới mức thanh âm nghẹn ngào, "Đừng mà... em... em biết rồi..."

Nghe được tiểu tạp chủng bị dọa đến khóc lên, tâm tình của Thẩm Như Ý cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều, cô ta còn chưa biết mẹ của Thẩm Yến đã được Cố Cảnh Lận tiếp nhận hoàn toàn, dương dương đắc ý cảnh cáo, "Nhớ đấy, ta cảnh cáo ngươi, ở Cố gia đừng nhắc tới chuyện mình biết vẽ tranh, nếu để cho ta biết, ta liền đem thịt của mẹ ngươi từng đao từng nhát róc xuống đút cho ngươi ăn!"

Ỷ vào nơi này không có ai, Thẩm Yến liếc mắt khinh bỉ một cái, ngoài miệng thì mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin.

Cúp điện thoại, Thẩm Yến chậm rì rì nhấc chân đi về phía phòng bệnh của Cố Cảnh Húc.

Nút chặn hậu môn trong mông là kiểu dáng hơi thô ráp, nó do đích thân Cố Cảnh Lận cố ý chọn lựa, rõ rành rành cảm giác tồn tại đến mười phần, theo mỗi bước đi, đều không khách khí ma sát huyệt khẩu cùng ruột thịt, làm cho thân thể của Thẩm Yến tê dại, không ngừng phát run lên, hai chân muốn nhũn xuống.

Càng đi, khuôn mặt của Thẩm Yến càng đỏ ửng, hắn cắn chặt môi dưới, cố gắng di chuyển thật khẽ, bước chân còn không vang ra cả tiếng động.

Cho đến khi đứng ở trước cửa phòng bệnh, ruột gan trong hậu huyệt đều đã bị ma sát ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, làm cho cơ thể từng bị thao cảm thấy trống rỗng.

Rất muốn được cái gì đó cắm vào...

Miệng nhỏ của Thẩm Yến thở dốc, hai mắt tan rã nhìn cửa phòng bệnh, tay vẫn chống vách tường bên cạnh, trên trán thấm đầy mồ hôi, dính thêm một hai sợi tóc rối.

Thịt ruột cơ khát ngấu nghiến cái nút hậu môn, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ từng chút rỉ ra từ mép huyệt, làm cho mắt huyệt lầy lội không thể tả được.

Thẩm Yến nghỉ một chút, sau đó mới đẩy cửa ra, bỗng nhiên bị cảnh tượng trước mặt làm cho khϊếp sợ, hai mắt trừng trừng mở to.