Người chồng thực vật vốn dĩ phải an tĩnh ngủ say, hiện tại lại đang ngồi ở trên giường, vẻ mặt lạnh lùng nghe bác sĩ bên cạnh báo cáo.
Rõ ràng một người là bệnh nhân, một người là bác sĩ, người nắm trong tay tính mạng bệnh nhân lại một mực khom lưng gật đầu, trông vô cùng hèn mọn.
Nghe được tiếng đẩy cửa, nam nhân trên giường bệnh quay đầu nhìn lại, đôi mắt phượng hẹp dài dưới cặp mày kiếm không quá giống với Cố Cảnh Lận, lộ ra vẻ sắc bén dị thường, lạnh lẽo nhìn Thẩm Yến làm thân thể hắn run lên.
“Cố...... Cố thiếu gia...... ngài...... ngài tỉnh rồi?”
Nam nhân hơi híp mắt, không nói một lời nhìn chằm chằm hắn, đem hắn từ đầu quét đến chân.
Thẩm Yến bị nhìn không được tự nhiên, co rúm cổ lại.
“Vào đây." Cùng một giọng nói từ tính, thanh âm của nam nhân trầm thấp hơn một chút, mang theo uy áp thượng vị, làm cho người ta không tự chủ được thần phục và nghe theo mệnh lệnh.
Thẩm Yến cắn môi dưới, khập khiễng đi vào trong phòng bệnh, cúi thấp đầu, mấy ngón tay cuộn chặt, cực kì khẩn trương.
Bác sĩ bên cạnh nhìn Cố Cảnh Húc ra hiệu, cung kính rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Yến có thể cảm giác được ánh mắt nam nhân vẫn rơi trên người mình, hắn không khỏi nín thở, lắp bắp nói, "Cố... đại thiếu gia... em... em là..."
Thiếu niên mặc áo thun màu trắng cổ chữ V rộng thùng thình, bởi vì thân thể đơn bạc mảnh khảnh nên thoạt nhìn giống như một học sinh cấp ba non nớt.
Hắn dường như không biết chính mình đang trông như thế nào, cổ chữ V mở rộng, lộ ra cần cổ mảnh ai, có thể nhìn thấy chi chít những dấu vết mập mờ trên đó.
Ánh mắt nam nhân gần như xoáy thành thực thể, môi mỏng mím chặt, trên người tản mát ra hàn ý, lạnh giọng ngắt lời thiếu niên, "Tôi biết, em là vợ do bên nhà mẹ tôi tìm đến xung hỉ.”
Nam nhân cố ý cắn nặng chữ “vợ”, rót vào lỗ tai Thẩm Yến nóng lên, hắn cực kì xấu hổ.
"Vâng... xin lỗi... em... em không phải... cố ý... em..." Nghĩ đến chính mình nam giả nữ chờ đợi Cố Cảnh Húc, còn cùng em trai hắn chim chuột vụиɠ ŧяộʍ, Thẩm Yến cố nén cơn sợ hãi, cần cổ mảnh khảnh ngẩng lên, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh ướt nhẹp, giống như là tiểu nãi cẩu nhìn chủ nhân của mình.
Tấm chăn mỏng trùm lên người nam nhân che đi hạ bộ, đương nhiên cũng che luôn cả dươиɠ ѵậŧ đang giương lên kia nữa.
"Không phải cố ý nam giả nữ lừa gạt Cố gia? Cũng không phải cố ý ở trước mặt tôi, ở trong phòng bệnh cùng em trai tôi làʍ t̠ìиɦ?" Ánh mắt nam nhân sâu thẳm, giọng nói lạnh như băng, trực tiếp đón được những lời nói đứt quãng của thiếu niên.
Thẩm Yến cứng ngắc người, phảng phất như hóa đá tại chỗ, đôi đồng tử co lại, nỗi sợ bị vạch trần khiến hắn ngay cả hít thở cũng không dám phát ra.
"Đại... Đại thiếu gia..." Hắn không biết vì sao lúc trước trong phòng bệnh chỉ có ba người bọn họ, mà người thực vật Cố Cảnh Húc lại nghiễm nhiên biết được chuyện này.
Nam nhân ngồi trên giường bệnh, bởi vì nằm ở đó đã lâu không thấy được ánh sáng, nên sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt suy yếu.
Nhưng đường cong sườn mặt sắc bén kia cùng khuôn mặt so với Cố Cảnh Lận càng thêm lạnh lùng, tầm mắt sắc bén mà trầm tĩnh, làm hắn ta thoạt nhìn cao cao tại thượng, khí thế mười phần.
Thẩm Yến bị ánh mắt gần như hóa thành thực chất đâm vào, hắn không dám nhìn thẳng, hai gò má hồng nhuận giờ thì đã trắng bệch như tờ giấy.
Bị chồng cùng lúc phát hiện ra mình giả nữ, còn bị đè ở ngay trên sô pha giường bệnh giao hợp, không biết liêm sỉ phát ra những tiếng rêи ɾỉ, thậm chí... thậm chí còn bắn dâʍ ŧᏂủy̠ lên trên mặt nam nhân......
Mình ở trong mắt đối phương, nhất định sẽ là phi thường dâʍ đãиɠ... hạ tiện... Có khi so với gái gọi bên đường còn chẳng bằng?
Thẩm Yến cả người căng chặt, dùng sức bóp lòng bàn tay, thân thể khẽ run lên, nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống, "Đúng... Thực xin lỗi..."
Ánh mắt nam nhân mang theo uy áp đáng sợ, nhìn người đang đứng ở đầu giường bệnh, giống như là thỏ nhỏ bị dọa đến sắp ngất đi, thảm thương hề hề chọc cho người ta trìu mến.
Ánh mắt của Cố Cảnh Húc càng tối tăm hơn, dươиɠ ѵậŧ dưới háng trướng cứng phát đau.
"Cảm thấy hổ thẹn sẽ bị thao đầy tao thuỷ, còn phun ở trên mặt tôi, đứng trước chồng mình sẽ bắn tinh sao? Có phải, mỗi buổi tối trở về nhà, cũng được em trai tôi thao sướиɠ? Nhỉ?"
Thẩm Yến thực sự bị lời nói của nam nhân làm cho sợ ngây người, trong mắt hắn, người này chính là loại đại nhân vật ngạo mạn như quý tộc, ăn nói tao nhã, lạnh lùng đứng đắn đấy.
Mặt của hắn lại một lần nữa đỏ lên, giống như một con tôm bị luộc chín, trong lòng phun tào, không hổ là người cầm quyền tập đoàn Cố thị, ngữ khí này, dùng từ này, tiết tấu này, nếu hắn thật sự là tiểu bạch thỏ gì gì kia thì nghe không hiểu, chứ đây chắc chắn là bị PUA.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, trên mặt vẫn phải đáng thương rụt người lại, ướŧ áŧ nhìn hắn ta.
"Em... em... không có..." Thẩm Yến dưới ánh mắt khinh bỉ cùng sắc bén của nam nhân, thân thể đơn bạc cảm thấy xấu hổ run rẩy, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy áy náy, nhưng theo bản năng vẫn phản bác.
Sâu trong đáy mắt Cố Cảnh Húc hiện lên ý cười nhạt, ánh mắt sắc bén thâm trầm như trước, mang theo chút khôi hài giễu cợt, chậm rãi nói, "Thật sự không có sao? Đã như vậy, vậy thì tới kiểm tra một chút.”