7 giờ sáng, không cần đồng hồ báo thức, Cố Cảnh Lận vẫn đúng giờ tỉnh dậy, hắn mở điện thoại di động ra nhìn thời gian, rồi lại buông điện thoại di động xuống, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Thiếu niên mảnh mai cuộn mình trong lòng hắn, bởi vì bị ôm chặt eo, nên chỉ có thể dán sát vào người mình, đôi mắt vẫn khép ngủ, hai gò má trắng hồng bởi vì nhiệt nóng mà hun lên diễm đỏ, hô hấp đều đều thở ra, ngủ đến vô cùng thơm ngọt.
Ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của thiếu niên, trái tim Cố Cảnh Lận dường như tan chảy, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên sườn mặt cậu rồi buông cánh tay đang siết vòng eo ra, khẽ khàng rời khỏi giường.
Vóc dáng người đàn ông cao lớn, trên người phủ rất nhiều cơ bắp mỏng, mạnh mẽ giống như một con sư tử, nam căn dưới háng cũng nhếch cao lên, dán ở trước bụng.
Hắn nhìn lướt qua thiếu niên còn đang say ngủ, âm thầm thở dài, cố gắng không để ý tới vật ngẩng cao đầu đang nghẹn trướng, nhanh chóng đi vào trong phòng tắm rửa.
Khi trở ra, người đàn ông đã rửa mặt xong, trên người vẫn mặc bộ ngày thường, hắn đi xuống lầu bận rộn một hồi trong nhà bếp.
Mấy nữ hầu đi ngang qua, bắt gặp nhị thiếu gia chưa từng vào phòng bếp bao giờ, vậy mà đã mấy ngày nay, cứ mỗi buổi sáng là lại có mùi thơm của bữa sáng bay ra, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ.
Rõ ràng là vợ của đại thiếu gia đến xung hỉ, nhưng Nhị thiếu gia lại đối xử tốt với "cô ấy" quá mức, còn tự tay làm bữa sáng, nếu để đám fan kia biết được chuyện này, không biết còn phải ghen tị đỏ mắt đến cỡ nào.
Chờ bữa sáng làm xong, Cố Cảnh Lận mới lên lầu thay áo sơ mi tây trang, hắn cúi người, gọi nhẹ, "Tiểu Yến, bảo bối, nên rời giường rồi, bữa sáng đã làm xong, ăn trước một chút rồi lại ngủ.”
Giọng nói rất từ tính ôn nhu, dịu dàng cưng chiều hết mức, nhưng thiếu niên bị đánh thức lại hừ hừ khó chịu, bàn tay nhỏ nhắn thò ra từ trong chăn, vỗ phớt qua miệng hắn, lầm bầm, “Ồn ào quá.”
Cố Cảnh Lận bất đắc dĩ cười, cũng biết là tối hôm qua đã giày vò thiếu niên tàn nhẫn, nên một chút cũng không thấy tức giận, còn kéo bàn tay vừa mới tát lên mặt mình, sủng nịnh hôn một cái, ôn thanh nói, "Vậy ngủ thêm lát nữa, sau đó nhất định phải dậy ăn bữa sáng đó."
Đôi mắt thiếu niên chung thuỷ nhắm chặt, mái tóc ngắn đen nhánh bị ngủ thành rối loạn, hắn mất kiên nhẫn không cho hôn, lập tức rụt tay về, rồi xoay người lại, ném cho Cố Cảnh Lận một cái ót.
Cố Cảnh Lận lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười rời đi.
Hiện tại đã không giống với khi làm minh tinh, đến muộn một chút cũng không sao cả, nhưng công việc quá mức bận rộn, trong công ty còn có rất nhiều người muốn bắt lỗi hắn.