Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 2 - Chương 9

Cố Cảnh Lận đã rời đi đi làm, phải rất lâu sau, trong phòng ngủ…

Mí mắt thiếu niên rung động, chậm rãi mở đôi mắt ra, hốc mắt đỏ lên, khóc như hạch đào, cánh môi cũng sưng đến không tả nổi, chẳng biết là có bao nhiêu chiếm hữu mới mυ'ŧ thành như vậy.

Khi mở mắt hoàn toàn, Thẩm Yến hoảng hốt nhìn lên trần nhà, lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy, vừa động đậy đã đau đến hít vào một hơi khí lạnh.

Chăn từ thắt lưng trượt xuống, dấu tay hằn ở hai bên thắt lưng vô cùng rõ ràng.

Thẩm Yến cúi đầu nhìn thoáng qua, lại hít sâu thêm một hơi nữa, nghĩ thầm, Cố Cảnh Lận, hắn là tên đại cầm thú.

Nhớ đến trong phòng vẫn còn đang bị giám sát, Thẩm Yến không dám làm ra hành động gì không phù hợp với nhân thiết, hắn dùng sức cắn môi, con ngươi phủ kín một tầng hơi nước ướŧ áŧ, đáng thương hề hề hít hít mũi, từ trên giường chậm rãi đứng lên.

Hậu huyệt vừa động đã cảm thấy đau rát, hắn đỏ mắt, vểnh mông lên, cẩn thận sờ soạng một chút.

Miệng huyệt bị cọ sát đến sưng đỏ, ngón tay Thẩm Yến vừa chạm vào liền đã đau co rụt lại.

“Người xấu...... đại bại hoại......”

Thẩm Yến mếu máo mắng chửi người, yên lặng lau nước mắt.

Đầu giường có đặt một bộ quần áo mới tinh, Thẩm Yến cầm lên xem, nhìn từ kích thước chắc là chuẩn bị cho mình.

=====

Trên màn hình máy tính ở trong phòng làm việc, Cố Cảnh Lận một bên làm việc, một bên lại thỉnh thoảng nhìn Thẩm Yến trong màn hình máy tính.

Thấy thỏ con đỏ mặt rơi nước mắt, vểnh mông đưa tay ra sau sờ, hắn nhịn không được hít vào một hơi.

“Chết tiệt, vợ da^ʍ!" Cố Cảnh Lận bị câu ra phản ứng, nhìn dươиɠ ѵậŧ dựng lên, cách lớp quần tây trang tùy ý sờ một cái, "Nhịn một chút, buổi tối trở về sẽ cho ngươi thoải mái.”

Thiếu niên mặc quần áo chỉnh tề, che kín da thịt trắng nõn, khập khiễng đi vào trong toilet.

=====

Đang nhìn, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Nhị thiếu gia, tư liệu của thiếu gia Thẩm gia đã tra ra rồi." Thư ký rất cung kính tiến lên.

Là cánh tay đắc lực của Cố Cảnh Húc, thư ký vốn đang lo sau khi Cố Cảnh Lận thượng vị sẽ gạt mình ra ngoài, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chuyển công tác hoặc âm thầm ngủ đông.

Không nghĩ tới Cố Cảnh Lận và Cố Cảnh Húc đều cực kì trọng dụng mình, điều này làm cho anh thở phào nhẹ nhõm.

Cố Cảnh Lận tiếp nhận tài liệu, cẩn thận lật xem.

So với một trang đơn giản lúc trước, tư liệu lần này vô cùng chi tiết. Chỉ là…

Càng xem, sắc mặt của Cố Cảnh Lận càng khó coi, khí tức trên người âm trầm lạnh xuống.

“Hay cho một nhà Thẩm gia!”

Lúc trước cũng suy đoán cuộc sống của Thẩm Yến ở Thẩm gia cũng không dễ chịu gì, nhưng không dám nghĩ, lão cha Thẩm kia lại là kẻ đầu tiên ra tay.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, lão cha Thẩm này… ngay cả cầm thú cũng không bằng.

Cố Cảnh Lận nhìn thiếu niên trong video từ phòng tắm bước ra, khập khiễng đi ra ngoài phòng ngủ, trong con ngươi hoa đào nheo lại mang theo tia đau lòng cùng thương hại.

Thẩm Yến ăn cơm ở dưới lầu xong cũng không gặp qua Thẩm Như Ý, hắn hỏi nữ hầu tên bệnh viện và số phòng bệnh của Cố Cảnh Húc, chuẩn bị ngồi xe qua đó.

Không nghĩ Cố Cảnh Lận trước khi đi đã phân phó người hầu hảo hảo chiếu cố hắn, vừa mới ra cửa đã có ngay tài xế ở đó chờ sẵn.

Trong lòng Thẩm Yến vô cùng hài lòng, sau khi nói ra địa điểm, lái xe đã đưa hắn rời đi.

Chờ Thẩm Yến đi vào bệnh viện, tài xế lập tức cầm lấy điện thoại di động liên lạc với Cố Cảnh Lận, đem hành trình của Thẩm Yến báo cáo lại cho ông chủ.

Cố Cảnh Lận nhíu mày, hơi có chút không vui, chỉ là Thẩm Yến vẫn danh chính ngôn thuận là "tiểu thê tử" của Cố Cảnh Húc.

Bất quá, hắn cũng quá rõ ràng, anh trai hắn là ai chứ? Từ nhỏ đã không có hứng thú với chuyện nam nữ, bên ngoài còn đồn rằng, anh trai hắn ở phương diện ấy không được.

Như vậy, chờ Cố Cảnh Húc tỉnh lại, chắc chắn sẽ lập tức ly hôn.