Đêm khuya.
Cố Cảnh Lận vẻ mặt mệt mỏi từ công ty trở về, Thẩm Như Ý sớm ngồi ở sô pha chờ hắn. Cô ta mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình, cổ chữ V khoét lớn, cơ hồ muốn thả ra cả một đôi sữa ngực.
Thẩm Như Ý giả vờ ngái ngủ, giống như hiền thê lương mẫu chờ đợi trượng phu về nhà, tiến lên phía trước muốn giúp Cố Cảnh Lận cởϊ áσ khoác tây trang ra.
“Sao trễ thế này mới trở về, nữ hầu đều đã đi ngủ cả, ngài ăn chưa? Nếu chưa thì để tôi làm chút gì đó cho ngài nhé." Thẩm Như Ý dịu dàng giống như thực sự là vợ của Cố Cảnh Lận vậy.
Nếu chưa từng xem phần tư liệu chi tiết kia, đối với Thẩm Như Ý biểu diễn như tên hề, Cố Cảnh Lận còn có thể làm ngơ xem kịch, nhưng bây giờ, hắn chính là thuần túy chán ghét.
“Thẩm Như Ý, nơi này không phải là Thẩm gia, đừng ở sai chỗ."
Đương nhiên, tương lai cũng đừng ở sai chỗ.
Thần sắc trên gương mặt Thẩm Như Ý cứng đờ, hồi lâu mới khô khốc nói, "Cố thiếu gia, tôi chỉ là lo lắng tỷ tỷ không quen, mới muốn ở lại bồi..." Lời còn chưa nói xong đã bắt gặp ánh mắt trào phúng khinh miệt của Cố Cảnh Lận, thanh âm bỗng nghẹn lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Tôi... Hôm nay cũng muộn rồi... ngày mai tôi sẽ trở về được không?"
Cố Cảnh Lận hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi lên lầu, đẩy cửa phòng ra, Thẩm Yến còn chưa trở lại, hắn xoa xoa huyệt thái dương.
Buổi chiều đi bàn chuyện hợp tác, không rảnh xem giám sát, cũng không biết tiểu tử kia có trở về hay không.
Thấy trong phòng không có một bóng người, Cố Cảnh Lận lại đi sang căn phòng khách đã chuẩn bị chu đáo cho Thẩm Yến trước đó nhìn thử, vẫn là không thấy người đâu.
Thẩm Như Ý lên lầu nhìn thấy Cố Cảnh Lận dường như đang tìm người, cô ta tựa hồ đã quên mất sự xấu hổ vừa rồi, vui sướиɠ tiến lên, ôn thanh nhỏ nhẹ nói, "Cố thiếu gia là đang tìm người sao?"
“Tỷ tỷ cô đâu?” Cố Cảnh Lận lạnh nhạt hỏi.
Khóe miệng Thẩm Như Ý giật giật một chút, trong lòng tức giận đến phát điên, sáng sớm nói chuyện về Thẩm Yến coi như xong, dù sao cũng là quan hệ chị dâu em chồng. Hiện tại vừa trở về đã đi tìm Thẩm Yến là có ý gì đây?!
“Tôi nghe nói, tỷ tỷ là đến bệnh viện, bây giờ còn chưa trở về." Thẩm Như Ý miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói, dừng một chút, cô ta không để lại dấu vết bôi đen thêm, "Tỷ ấy đặc biệt thích Cố đại thiếu gia, lúc trước nghe được tin tức xung hỉ đã quyết tâm phải gả tới đây. Hôm nay gặp được muốn ở cùng nhau, chắc sẽ không chịu về.”
Sắc mặt Cố Cảnh Lận âm trầm nhìn Thẩm Như Ý, ngữ khí lạnh như băng, "Thẩm Như Ý, tâm tư của cô ít hướng tới nơi này, lát nữa, cút ngay khỏi Cố gia cho tôi.”
Nói xong, một lần nữa phủ thêm áo khoác tây trang, Cố Cảnh Lận xoay người đi ra ngoài cửa.
"Cố..." Thẩm Như Ý bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chờ lúc phục hồi được tinh thần thì Cố Cảnh Lận đã sắp biến mất. Cô ta sốt ruột muốn đuổi theo.
Chờ Thẩm Như Ý đuổi gần kịp, Cố Cảnh Lận đã ngồi vào trong xe rời đi, cô ta cắn chặt môi dậm chân, trong mắt tràn đầy ác ý, "Gấp gáp đi tìm tiện nhân kia như vậy, chẳng lẽ nó đã quyến rũ được Cố Cảnh Lận rồi sao?”
Lầm bầm nghĩ đến đây, sắc mặt của Thẩm Như Ý càng trông khó coi hơn, cô ta nắm chặt nắm đấm, trong lòng tức giận cuồn cuộn.