Tia nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, lớp rèm cửa dày dặn che bớt đi phần lớn ánh sáng, chỉ chừa lại một một chút lọt vào.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, không khí tràn ngập hương vị hoa đỗ quyên mục nát, một thiếu niên đang ngủ thϊếp đi ở giữa chiếc giường lớn.
Thiếu niên trần như nhộng, cuộn mình lại, chăn chỉ đắp hờ bên eo, khắp nơi trên da thịt trắng nõn đều dày đặc những dấu vết tìиɧ ɖu͙© kịch liệt, trông vô cùng khủng bố.
Khi người tình bé nhỏ đang ở trên giường ngủ say, tại phòng ăn dưới lầu, chủ nhân Cố gia sớm đã rửa mặt xong, mặc tây trang áo sơ mi chỉnh tề, ngồi ở trước bàn ăn.
Thẩm Như Ý mặc một chiếc váy màu đỏ, vóc dáng có thể tôn lên được ba vòng, ngũ quan vốn sáng sủa, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Nhưng không tương xứng với diện mạo của cô chính là, trên người cố ý đeo một chiếc tạp dề đáng yêu, tóc tùy ý vén lên, tay bưng theo điểm tâm đi ra.
Thẩm Như Ý đã mua chuộc nữ hầu từ lâu, sớm biết Cố Cảnh Lận đến rồi, lập tức đem một mặt hiền đức ôn nhu của mình khoe ra.
Ánh mặt trời chiếu trên người cô, nhất định phi thường hấp dẫn người, Thẩm Như Ý tự tin gợi lên nụ cười.
“Cố thiếu gia, cũng không biết là ngài thích ăn gì, tôi tùy tiện làm một chút, nếu không ngon có thể nói cho tôi biết, sau này tôi nhất định sẽ cải thiện.”
Đuôi lông mày Cố Cảnh Lận nhướng lên, tản mạn tựa vào lưng ghế, hai chân đan xen nhếch cao, mang theo nét quý khí lười biếng.
Thẩm Như Ý nhìn đến mặt đỏ tim nhanh, nghĩ thầm không hổ là đỉnh lưu giới giải trí được hàng vạn thiếu nữ mến mộ.
Lúc trước Thẩm Như Ý còn khinh thường, cảm thấy Cố Cảnh Lận xuất thân từ Cố gia, rõ ràng cùng Cố Cảnh Húc là song sinh, bộ dạng đều tương tự, nhưng một mực cứ phải để Cố Cảnh Húc kế thừa gia nghiệp, còn mình thì tự sa đọa tiến vào giới giải trí.
Nhưng bây giờ...... không giống nữa......
“Trong nhà đã có người hầu, cần gì phải làm phiền tới muội muội của chị dâu." Dưới cặp mày kiếm, Cố Cảnh Lận híp lại đôi mắt đào hoa, trông liễm diễm phong tình, nghiền ngẫm nhìn vào cô, ý vị thâm trường mà nói.
"Vậy sao được, tỷ tỷ ở nhà ngủ nướng đã quen rồi, giờ này còn chưa dậy nữa, tuy ngài không phải là chồng của tỷ ấy, nhưng làm chị dâu cũng nên chăm sóc cho tiểu thúc mới phải." Thẩm Như Ý thở dài một hơi, cố ý tố tội Thẩm Yến, "Dù sao tôi cũng không có việc gì, ngày thường đều rất thích ở nhà nấu nướng, nói thế nào đi nữa, được người nhà làm cơm, mùi vị khẳng định sẽ khác nhau."
Cố Cảnh Lận tùy ý cầm thìa khuấy cháo trong bát, mùi thơm bay lên chóp mũi, hắn nhếch môi cười mỉm với cô, "Cũng không tệ lắm.”
Thẩm Như Ý lập tức mừng rỡ, mãi đến khi ăn xong, cũng chưa thấy Thẩm Yến xuống lầu.
“Còn chưa xuống nữa, để thêm lúc nữa thì cơm canh nguội mất, lát tôi sẽ đi gọi tỷ ấy.” Thẩm Như Ý cố ý nhìn về phía đầu cầu thang, trên mặt lộ ra áy náy.
Cố Cảnh Lận ăn hết số cháo trong chén, yết hầu lên xuống trượt theo động tác nuốt, nhất cử nhất động đều mang theo gợi cảm và tao nhã chết người.
“Không cần, để người nghỉ ngơi cho tốt, hôm qua đã rất mệt rồi." Cố Cảnh Lận ám chỉ.
Chỉ là… Thẩm Như Ý căn bản không biết, đứa em trai mà cô vẫn luôn khinh nhục, tối hôm qua đã được coi trọng, bị người ta thao lộng những hơn nửa buổi tối, không mệt mới là lạ.
Thấy Cố Cảnh Lận lại giữ gìn Thẩm Yến, trong lòng Thẩm Như Ý thầm hận, tiểu tiện nhân, mới gả tới đây đã được người bảo vệ, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ khiến hắn thân bại danh liệt!