Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 2 - Chương 2: Gả Vào Cố Gia, Lọt Vào Mắt Xanh Người Em Trai Song Sinh Nhà Chồng

Sau khi Thẩm Yến đồng ý xung hỉ, Thẩm Ý Như lập tức đi tìm thư ký của Cố Cảnh Lận thông báo.

Thực ra, Thẩm Ý Như là muốn tự mình nói với Cố Cảnh Lận, nhưng Cố Cảnh Lận vừa mới tiếp nhận Cố thị, hắn ta nào có rảnh rỗi để tiếp đãi cô.

Thẩm Ý Như không được như ý nguyện, trong bụng chứa đầy lửa giận, trở về lại bắt đầu hành hạ Thẩm Yến.

Thẩm Yến bị người giúp việc giám sát, ép đứng tấn ngay dưới nắng mặt trời, Thẩm Yến một chút cũng không muốn chịu cái khổ tội này, lập tức kêu hệ thống cho hắn cái chức năng say nắng, trong nháy mắt liền ngất đi.

Thẩm Ý Như ngồi ở trong phòng điều hòa, nhàn nhã chơi di động, uống nước trái cây.

Sắc mặt cô ta u ám nghĩ tới ngày mai sẽ phải đưa Thẩm Yến vào Cố gia, cũng không thể nào ngược đãi thân thể hắn quá mức, đành nuốt lấy khó chịu cho người đưa hắn trở về tĩnh dưỡng.

============

Tại biệt thự Cố gia.

Thẩm Yến lúc này đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng, độn theo ngực giả, đôi chân thon dài trắng nõn không khác gì nữ nhân, dung nhan được tô điểm nhẹ nhàng, che lấp đi dấu vết bàn tay nhàn nhạt nơi sườn mặt.

Chuyên viên trang điểm đã bị Thẩm Ý Như mua chuộc, vô luận là vết tích trên gương mặt Thẩm Yến hay là mái tóc ngắn nam nhân, người này đều làm bộ như nhìn không thấy.

Sau khi hóa trang xong, trông cái dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Thẩm Yến, trong lòng Thẩm Ý Như lại dâng lên một trận ghen ghét, ánh mắt cô ta như là tôi độc.

Thẩm Yến làm bộ bị dọa, mau chóng cúi thấp đầu xuống, dùng sức nắn nhéo các đầu ngón tay, cái dáng vẻ khϊếp đảm kia, thực sự đã làm cho Thẩm Ý Như thoải mái hơn rất nhiều.

Buổi lễ kết hôn này vô cùng long trọng, cho dù Cố Cảnh Húc đang hôn mê, đây cũng chỉ là một nghi lễ xung hỉ đơn giản, nhưng vẫn có vô số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và giới chính trị góp mặt tham gia.

Họ ngoại bên nhà mẹ Cố gia chính là thủ lĩnh cao nhất trong quân đội, cho nên khi Cố Cảnh Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng chẳng có ai dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chỉ sợ tay cũng chẳng còn mà ngo ngoe tranh đoạt.

Chuyện xung hỉ lần này cũng là do người bên ngoại Cố Cảnh Húc đề xuất.

Sân trước biệt thự Cố gia.

Bãi cỏ màu xanh trải rộng mênh mông được ghé thăm bởi những chiếc bàn sơn trắng, hoa tươi kèm bóng bay, ở giữa lối đi có một tấm thảm đỏ thật dài kéo tới tận bục đài tiệc cưới.

Cố Cảnh Lận là em trai song sinh của Cố Cảnh Húc, hai người lớn lên rất giống nhau, khác biệt duy nhất chính là, Cố Cảnh Lận có một đôi mắt đào hoa câu nhân, tăng thêm vẻ phong lưu tiêu sái.

Anh trai bị hôn mê, Cố Cảnh Lận làm em trai đành phải thay anh trai kết hôn với chị dâu.

Đối với loại chuyện xung hỉ này, Cố Cảnh Lận không đồng ý, nhưng vì bà ngoại khóc lóc quá trời, Cố Cảnh Lận chỉ có thể bóp mũi mà đáp ứng theo, hắn hy vọng sau khi anh trai tỉnh lại thì cũng không nên trách hắn.

Nắng vàng chiếu trên bãi cỏ, hôn lễ tuy được tổ chức khá vội vàng nhưng cũng không hề làm chiếu lệ, qua loa. Cố gia mời đến vài công ty quy hoạch giỏi nhất, tất cả đều đã được sắp xếp một cách lãng mạn và ấm áp.

Cố Cảnh Lận khoác trên mình bộ tây trang màu đen, vest áo chỉnh tề được cắt may rất tỉ mỉ, vừa vặn phác họa ra dáng người cao lớn của hắn.

Ngũ quan của hắn anh tuấn soái mỹ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào hàm chứa phong tình làm lòng người mê mẩn, cánh môi kia mỉm cười, lập tức đã hấp dẫn vô số nữ nhân tham gia bữa tiệc cưới này.

Thẩm Ý Như chính là một trong số đó, cô ta nhìn Cố Cảnh Lận không hề chớp mắt, hai má hây hây đỏ ửng, đã ảo tưởng chính mình sẽ được gả cho Cố Cảnh Lận.

Đã sớm quen với nhiều ánh mắt dõi theo mình như vậy, Cố Cảnh Lận không mấy để ý xung quanh, ánh mắt hắn chỉ đặt lên duy nhất người thiếu niên đang được cha Thẩm dẫn vào lễ đường.

Khuôn mặt thiếu niên xinh xắn diễm lệ, dáng dấp cũng thật nhỏ gầy, vòng eo mảnh khảnh tinh tế, ăn mặc thành bộ dáng của một nữ nhân, một chút cũng không cảm thấy phản cảm.

Chiếc váy cưới trắng bồng bềnh lệch hở một bên vai, lộ ra nơi bờ vai tròn trịa và xương quai xanh thanh tú, trang sức dây chuyền có mặt màu lam nhạt, vừa vặn rơi ngay trước ngực, trông cực kì quyến rũ.

Làn váy chỉ dài đến đầu gối, khoe khoang đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da Thẩm Yến trắng hồng, mịn màng thêm chút phớt hường nhàn nhạt, ánh mặt trời dừng ở trên người hắn, toả sáng như một thiếu nữ ngây thơ thuần khiết mới bước ra từ bức tranh sơn dầu.

Ánh mắt Cố Cảnh Lận tối lại, lúc bà ngoại đề xuất tìm người đến xung hỉ, Cố Cảnh Lận cũng không để ý lắm, chỉ tùy tiện phân phó thư ký đi điều tra một chút tư liệu đơn giản.

Thẩm Yến vốn cũng không thường hay ra cửa, sau đó lại bị nhốt ở nhà, ảnh chụp về hắn cũng không nhiều lắm. Mái tóc dài che khuất mất ngũ quan, đầu hay rũ xuống, không thấy rõ được dáng vẻ.

Trong tư liệu của Thẩm gia có một cô con gái tên là Thẩm Ý Như, cũng là do tình nhân sinh ra, người còn lại hẳn là con trai của vợ cả rồi.

Chủ ý của Thẩm gia là gì, Cố Cảnh Lận hiểu rất rõ ràng, nhưng cũng không muốn vạch trần, hắn thủy chung không tin cái gì xung hỉ, chờ ngày sau anh hắn tỉnh lại, có thể dùng chính nhược điểm này để ly hôn, an toàn lui thân.

Nếu là sớm biết......

Trong lúc Cố Cảnh Lận suy tư, Thẩm Yến đã đi tới trên đài, cha Thẩm giao người cho hắn.

Thẩm Yến nãy giờ vẫn luôn rũ mắt, rốt cục cũng chịu nhìn hắn ta một lần.

Hai mắt trong veo như sao, mang một đôi con ngươi đen nhánh, trông thật rực rỡ, sáng ngời.

Chỉ là vừa đối diện với tầm mắt của hắn, thiếu niên đã giống như bị dọa, ánh mắt hoảng hốt cụp xuống không dám nhìn thêm nữa, một bộ rụt rè cắn chặt đôi môi căng mọng non nớt, làm nó nhiễm dính vệt nước.

Cố Cảnh Lận âm thầm nghĩ, không sao hết, kết hôn thì thế nào, anh trai vẫn còn là người thực vật, hắn nếu đã thay thế kết hôn rồi, vậy thay luôn anh trai chăm sóc cho chị dâu cũng là chuyện nên làm…