Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 2 - Chương 3

Không biết có phải do ánh mắt của Cố Cảnh Lận quá lộ liễu hay không mà thỏ nhỏ mẫn cảm đã lập tức nhận ra, hắn lén lút nhìn người em trai chồng này, vừa vặn bị bắt quả tang tại trận.

Đuôi mắt Cố Cảnh Lận nhướng lên, con ngươi đào hoa mị hoặc tản ra ý cười, khóe môi cong cong, ngón tay liền khẽ động, hắn ta đưa tay về phía Thẩm Yến, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hắn.

Bàn tay ấm áp rộng rãi dường như muốn bao trọn hết tay hắn, bị ngón tay thon dài kia nhéo nhéo, thần sắc Thẩm Yến chợt cứng đờ, kinh hách muốn rụt lại, lại bị Cố Cảnh Lận dùng sức nắm chặt.

Cha Thẩm ở một bên cực kỳ cao hứng, lão dặn dò vài câu chẳng khác nào là đe doạ, " Sau này con nhất định phải chăm sóc tốt cho Cố Cảnh Húc. Còn mẹ con, cha sẽ để y tá chăm sóc bà ấy thật tốt.”

Sắc mặt Thẩm Yến trắng bệch, hai bả vai run lên, sợ hãi gật đầu với cha Thẩm.

“Con trai tôi...... khụ, con gái tôi từ nhỏ đã rất thích Cố đại thiếu gia, nghe nói ngài ấy cần người xung hỉ, ở nhà liền làm ầm ĩ, nói không phải Cố đại thiếu gia thì sẽ không lấy chồng. Được cái tính cách đứa nhỏ dịu ngoan, về sau sẽ chăm sóc cho Cố đại thiếu gia thật tốt." Lúc này Thẩm phụ mới hài lòng, làm ra vẻ bất đắc dĩ nói với Cố Cảnh Lận.

Lão đã tính toán vẹn toàn, nếu chẳng may bị Cố gia phát hiện Thẩm Yến là nam giả nữ trang, lý do thoái thác này vẫn có thể lấy ra dùng lại.

Thẩm Yến mím môi, trầm thấp cúi đầu.

“Không ngờ chị dâu lại thích đại ca tôi như vậy.” Cố Cảnh Lận ý vị thâm trường nhìn Thẩm Yến một cái, Thẩm Yến bị ánh mắt kia nhìn không được tự nhiên, động tác hơi rụt cổ lại không dễ dàng nhận ra.

Cha Thẩm ngượng ngùng cười cười rồi cũng mau chóng rời đi.

Chờ khi ở trên đài chỉ còn lại hai người, MC lúc này mới xuất hiện, đọc những lời tuyên thề, và tiến hành nghi thức trao nhau nhẫn cưới.

Toàn bộ quá trình Cố Cảnh Lận đều dựa vào Thẩm Yến rất gần, thích thú vuốt ve mu bàn tay mềm mại bóng mịn của Thẩm Yến, ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt toả ra từ trên người hắn.

Không giống như mùi nước hoa, có một chút ngọt ngọt, giống như là kẹo sữa.

Trước đây, hắn cũng không thích mùi vị cho lắm, bởi vì nó quá nồng quá ngấy, nhưng hết lần này tới lần khác, thứ mùi hương trên cơ thể Thẩm Yến lại biến thành dễ ngửi.

Hắn nhịn không được lại gần, giống như một cái móc câu nhỏ, trêu chọc tiếng lòng của hắn.

Cố Cảnh Lận chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Thẩm Yến, vừa đeo xong, Thẩm Yến đã vội vàng rụt trở về, cái dáng vẻ nhỏ bé kia, giống như hắn là cái thứ khủng bố gì vậy.

“Sợ tôi như vậy?" Ánh mắt Cố Cảnh Lận tối sầm, tuần tra một vòng thắt eo thon thả cùng xương quai gợi cảm trước mặt, thanh âm ngả ngớn.

Cánh tay hắn vòng qua eo nhỏ của Thẩm Yến, vô thức bóp bóp, thanh âm từ tính ghé vào vành tai Thẩm Yến.

Bị tiếp xúc gần gũi như vậy, cả người Thẩm Yến cứng ngắc, dùng sức nắm nhẫn trên ngón tay, hoảng loạn nhỏ giọng lắc đầu, "Không... không có..."

Thẩm Như Ý ngồi ở dưới bục đài, toàn bộ quá trình đều thu vào tầm quan sát, trông thấy Cố Cảnh Lận đối với Thẩm Yến thân mật, sắc mặt nháy mắt vặn vẹo đến khó coi.

Lúc Cố Cảnh Lận còn là minh tinh, trông hắn có vẻ hoa tâm phong lưu, nhưng kể từ khi rời khỏi làng giải trí, trở về kế thừa gia nghiệp, Thẩm Như Ý đã từng tra qua tư liệu của người này.

Kì thực, lãng tử như hắn lại chưa từng cùng ai tiếp xúc quá gần chứ đừng nói là tình một đêm phong lưu, sinh hoạt riêng tư đều cực kì sạch sẽ, chẳng có chút tác phong nào giống loại người hỗn tạp trong giới.

Nhưng mắt cô vừa nhìn thấy cái gì?!

Một tên biếи ŧɦái nam giả nữ, dựa vào cái thá gì câu dẫn được Cố Cảnh Lận chú ý, hắn ta cũng xứng sao?!

Nhạy bén cảm nhận được ánh mắt oán độc của người dưới đài, Thẩm Yến không chút dấu vết liếc xuống, chiêm ngưỡng vẻ mặt ghen tị phẫn hận của Thẩm Như Ý, trong lòng cười lạnh.

Hôn lễ kết thúc, Thẩm Yến lại bị Cố Cảnh Lận kéo tay đi đến từng bàn kính rượu mừng.

Ban đầu, Thẩm Yến không quen ở quá gần cùng Cố Cảnh Lận như vậy, lâu dần cũng không bài xích.

Khách nhân trên bàn không ai dám làm khó hai bọn họ, nhưng nên uống thì vẫn phải uống.

Trước giờ, thân thể này chưa từng thử qua rượu, một ly đi xuống đã cảm thấy vừa cay vừa chát, nước mắt Thẩm Yến ầng ậc ứa ra, đảo quanh viền mi, muốn rớt cũng không rơi được.

Đầu lưỡi nho nhỏ có màu hồng nhuận, lè ra một chút, khuôn mặt thanh diễm trắng mịn như tuyết nhăn nhó thành đoàn.

"Đã không uống được, sao còn không nói sớm?" Bắt gặp hai gò má của thỏ nhỏ đỏ ửng lên, gương mặt nhăn đến lợi hại, làm một bộ lè lưỡi đáng yêu hết mức, Cố Cảnh Lận ghé sát vào bên tai Thẩm Yến, đè thấp thanh âm như tiếng đàn cello, rất có từ có tính hỏi.

Lỗ tai Thẩm Yến tê dại, đỏ như nhỏ máu, hắn cúi đầu lặng yên không lên tiếng.

Sau đó, Thẩm Yến không phải uống rượu nữa, nhưng ly rượu lúc trước vẫn khiến hắn ngây ngất mơ hồ, cặp mắt hạnh nhân thất thần tan rã.

Cố Cảnh Lận đích thân đưa người vào phòng, ngang nhiên trộm gà người khác mang tới phòng ngủ của mình.

“Nhị thiếu gia...... " Nữ hầu đi theo sau trố mắt há mồm.

Cố Cảnh Lận liếc xéo nữ hầu một cái, ngữ khí thật lười nhác, nhưng chứa đựng đầy nguy hiểm, "Đại tẩu uống nhiều, đến phòng ta mới có thể chăm sóc được.”

Nữ hầu giật nảy mình.

Đại thiếu gia hôn mê thành người thực vật, nhị thiếu gia hiện tại chính là gia chủ của Cố gia, đại thiếu gia còn không biết có thể tỉnh lại không, cô phải có mắt nhìn việc mà làm.

Thẩm Yến phạm chút sai lầm mà say xỉn, lúc trước còn sợ tới gần Cố Cảnh Lận, bây giờ lại giống như tiểu miêu miêu, thích làm ổ ở trong lòng Cố Cảnh Lận, mơ hồ cho người ta ôm về phòng ngủ, mặt vẫn nhuốm đỏ, thỉnh thoảng rầm rì vài câu không rõ.

Cố Cảnh Lận bị cọ ra một thân hỏa dực, huynh đài dưới háng hắn đẩy đũng quần lên một cái lều trại, nghẹn đến sắp nổ tung.

“Chết tiệt, tiểu thỏ lẳиɠ ɭơ này thật thiếu thao." Cố Cảnh Lận nghiến răng, cúi đầu nhìn chằm chằm gáy cổ trắng nõn như tuyết kia.

Vào đến phòng ngủ, Cố Cảnh Lận cẩn thận đặt người lên giường.

Thẩm Yến vừa chạm đến chiếc giường êm ái mềm mại, lập tức thoải mái nhắm mắt lại, cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ chìm vào giấc ngủ.

“Một chút cảnh giác cũng không." Cố Cảnh Lận bật cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của Thẩm Yến, thấp giọng nói rất chậm, trong đôi mắt đào hoa đen như mực còn có một tia sủng nịnh mà bản thân hắn cũng không nhận ra.