[Nhân vật pháo hôi: Thẩm Yến. Tuổi 20.]
【Sinh ra ở Thẩm gia, mẹ là một nữ cường nhân, cha thì lại là loại hám tiền chỉ biết leo lên phượng hoàng, từng bỏ rơi bạn gái cùng nữ nhi, sau lại hận vợ cường hãn, đối với nguyên chủ cũng lạnh lùng bạo ngược. Tình cờ gặp được đứa nhỏ lần đầu tiên có với mối tình đầu, hai người tình cũ cháy lại, lão cha đã âm thầm nuôi dưỡng tình đầu cùng nữ nhi bên ngoài. Nhưng tình đầu lại không cam lòng làm kẻ ẩn núp, cố tình phát tán ảnh chụp cho mẹ nguyên chủ, khiến bà đang trên đường đi bắt gian đã bị xảy ra tai nạn, biến thành người thực vật, lão cha liền có cơ hội mang theo mối tình đầu vào Thẩm gia】
【So sánh Thẩm Ý Như đoan trang hào phóng minh diễm, nguyên chủ lại chẳng khác nào chuột mương hôi thối không nhìn thấy người, Thẩm Ý Như cướp đoạt tranh vẽ của nguyên chủ, thành công trở thành một hoạ sĩ có tiếng tăm lừng lẫy.】
【Thẩm Ý Như một lòng muốn gả vào hào môn, ngẫu nhiên biết được người cầm quyền Cố gia, Cố Cảnh Húc đã gặp tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, đang tìm người xung hỉ. Trong giới xã hội thượng lưu này, tuy rằng người thèm thuồng quyền thế của Cố gia nhiều không đếm xuể, nhưng vẫn còn có đứa em trai song sinh là Cố Cảnh Lận vừa rời khỏi giới giải trí để kế thừa gia nghiệp, Cố Cảnh Húc nghiễm nhiên đã biến thành một đứa con bị vứt bỏ, không ai dại gì nguyện ý xung hỉ cùng hắn ta.】
[Thẩm Ý Như đã dùng mẹ Thẩm Yến để bức ép Thẩm Yến nam cải nữ trang đi xung hỉ với Cố Cảnh Húc...]
Trong gian lầu nhỏ chật hẹp u ám, Thẩm Yến từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là bóng đèn trắng chói mắt, sau khi nhận được tư liệu của hệ thống đưa cho, Thẩm Yến vuốt cái bụng đói đang ùng ục kêu to, nhịn không được thở dài.
Đây giống y như câu truyện cổ tích Lọ Lem Grimm thuộc phiên bản nam vậy.
Bất quá, cha cô bé lọ lem tốt xấu gì cũng còn yêu thương con gái, chứ đây cho dù chỉ có chút yêu thích như sợi tóc kia, lão cha nguyên chủ cũng chả có.
Lão ta mặc kệ Thẩm Ý Như đối với nguyên chủ khinh nhục, lần này Thẩm Yến không muốn nam giả nữ gạt người gả cho nam nhân nên mới bị cô ta nhốt lại không cho ăn cho uống. Thân thể nguyên chủ vốn dĩ yếu nhược, vừa hết lương thực, đang sống sờ sờ liền bị hành ra chết đói.
Tay chân Thẩm Yến như nhũn ra, hắn xốc chăn xuống giường, đang định liên hệ hệ thống tìm cách mở cửa giúp đi tìm chút đồ gì ăn tạm, thì từ bên ngoài, cửa đã bị đẩy ra.
Thẩm Ý Như tiến vào, cái trướng khí âm u trong lầu gác chật hẹp này khiến cho cô ta chán ghét, nhưng khi nghĩ đến vị thiếu gia mà cô vẫn luôn ghen tị được sống trong xa hoa nhiều năm trước, trong lòng lại cảm thấy cao hứng vô cùng.
Thẩm Ý Như kiêu căng nhìn Thẩm Yến, miệng phun ra ác ngôn, “Vẫn còn chưa chết?”
Bị bắt nạt lâu ngày, con ngươi đen kịt của Thẩm Yến lộ ra dáng vẻ sợ hãi, hắn co rụt người lại, cúi đầu không dám nói chuyện.
Có điều, một thoáng đối diện vừa rồi, Thẩm Yến cũng đã kịp nhìn kỹ người kia.
Là vị diện nữ chính của thế giới này, đương nhiên lớn lên thuộc dạng xuất sắc, không gióng với những nữ sinh xinh đẹp truyền thống khác, Thẩm Ý Như thiên về vẻ lộng lẫy, chính là cái nồng diễm chói mắt. Phải công nhận, dáng người cô ta đặc biệt tốt, vóc dáng cao gầy, trước nhô sau vểnh, y như một đóa hoa hồng đậm rực rỡ.
Có điều, cái dáng vẻ cay nghiệt cùng kiêu căng kia đã phá hủy đi hết những nét đẹp đẽ này.
Thấy Thẩm Yến sợ mình, Thẩm Ý Như càng ngông nghênh đắc ý, cho dù trước kia hắn là tiểu thiếu gia thì thế nào, bây giờ còn không phải so với người hầu trong nhà cũng chẳng bằng hay sao?
Thẩm Ý Như không nhanh không chậm ngồi xuống, nét mặt lộ ra không vui, gảy móng tay vừa mới làm xong, "Sao không nói lời nào?”
Thiếu niên Thẩm Yến từ trong chăn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhát gan nắm lấy mép chăn, nhỏ giọng nói, "Chị.”
“Ba" một tiếng, Thẩm Yến vừa dứt lời, một cái tát hung hăng rơi ngay vào mặt hắn.
Thẩm Yến không hề phòng bị cho nên bị cô ta đánh ngã lệch sang một bên, trong nháy mắt đó, trên mặt hắn đã sưng lên một dấu bàn tay, con ngươi đen nhánh của Thẩm Yến phủ kín một tầng sương mù, thân thể mảnh mai ghé vào đệm chăn, run lên lẩy bẩy.
"Ai cho phép ngươi gọi ta là chị, chẳng qua là cái đồ dã chủng không ai muốn, ngươi xứng sao?"
Cái liếc mắt của Thẩm Yến bị mái tóc ngắn đen nhánh che khuất đi thần sắc, hắn thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc ai mới là dã chủng?
Thẩm Yến đang châm chọc trong lòng, đột nhiên lại bị Thẩm Ý Như túm tóc, cô ta hung hăng kéo hắn lên.
“A." Thẩm Yến bị kéo tóc đau, phát ra một tiếng kêu rên, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, rụt rè lại e ngại nhìn Thẩm Ý Như.
Thẩm Ý Như tỉ mỉ đánh giá tác phẩm mình mới tạo ra trên gương mặt Thẩm Yến, bên trái khuôn mặt xinh đẹp kia đã sưng vù không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Nếu không phải còn muốn Thẩm Yến đi xung hỉ, Thẩm Ý Như hận không thể dùng móng tay cào thêm vài dấu vết nữa, tốt nhất phải hủy được dung hắn mới hả hê.
"Nhớ kỹ, ngươi chỉ là một con chó cha ta nhặt nuôi, Thẩm gia người nào cũng cao quý hơn ngươi, cho ngươi gả vào Cố gia, đó là để mắt ngươi, ngươi còn dám cãi, mẹ ngươi liền..." Thẩm Ý Như vỗ vỗ lên sườn mặt bị thương của Thẩm Yến, vẻ mặt thật khinh miệt, nhìn thấy Thẩm Yến đau đến chảy nước mắt, trong lòng càng sinh ra thứ khoái trá kỳ dị.
Lông mi thanh mảnh của Thẩm Yến khẽ run, khuôn mặt đau đớn cũng nhăn nhó lại, hắn thầm nghĩ, so với cô bé lọ lem, hắn còn đáng thương khi có bà chị gái ngoan độc hơn.
Sau khi nguyên chủ bị ép gả cho Cố Cảnh Húc xung hỉ, Thẩm Ý Như thuận lợi vào trong Cố gia ở, quyến rũ người thừa kế gia nghiệp là Cố Cảnh Lận. Vì sợ cái rào cản Thẩm Yến làm sự tình của mình bại lộ, cô ta đã cố ý làm cho cánh tay mình bị thương nên không thể vẽ được tranh nữa, sau đó còn vu oan cho nguyên chủ, vừa đuổi được nguyên chủ ra khỏi hào môn, lại vừa có thể quang minh chính đại không cần phải cầm lên bút vẽ.
Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn cắt tiền thuốc men của mẹ của nguyên chủ, làm nguyên chủ chỉ có thể phải trơ mắt nhìn mẹ mình tắt thở.
Cũng bởi vì quá tuyệt vọng, nên kết cục cuối cùng của nguyên chủ là nhảy lầu tự sát.
Một người ti tiện ngoan độc như vậy, dựa vào cái gì lại được làm nữ chính, còn có thể quyến rũ được người nam nhân chất lượng cao kia!!
Thẩm Yến khe khẽ gật đầu, thanh âm vẫn còn khá nghẹn ngào, "Em biết ạ, em đồng ý."
“Biết là tốt, nếu sự tình bại lộ, ngươi chắc cũng không muốn nếm thử thủ đoạn của ta đâu?" Thẩm Ý Như mỹ mãn buông tay ra, cô ta đứng lên rồi đi ra ngoài.
Thẩm Yến kế thừa ký ức của nguyên chủ, nghe cô ta nói vậy, mặt đã xuống sắc âm trầm, chỉ là Trầm Ý Như đã ra ngoài cửa nên không trông thấy được.
Trong trí nhớ, lão cha tuy rằng hay khi dễ nguyên chủ, nhưng vẫn e ngại mẹ hắn nên cũng không dám làm quá lộ liễu, đa số đều là dùng nhục hình, lặng lẽ bạo lực, chửi mắng.
Nhưng Thẩm Ý Như thì khác, không có mẹ nguyên chủ làm trụ cột, những người hầu lâu năm tại biệt thự đều bị đổi bằng hết, lão cha Thẩm cũng đã ngầm cho phép, Thẩm gia liền biến thành của hai mẹ con Thẩm Ý Như.
Ba ngày bị hai bữa đói cũng là chuyện bình thường, trời mưa còn cố ý nhốt nguyên chủ ở ngoải để hắn phải ngủ ở trong mưa, nào là quyền đấm cước đá, nào là hầu hạ cô ta rửa chân, nào là giặt tất cả quần áo cho cả nhà…v…v… thậm chí còn cho người giúp việc mới tới khinh nhục hắn nữa.
Thẩm Yến có chút bội phục nguyên chủ, loại cuộc sống như này mà vẫn còn có thể tiếp tục kiên trì được.
Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi báo thù, tất cả những gì thuộc về ngươi, ta sẽ từ từ đoạt lại.
Thẩm Yến âm thầm nghĩ.