Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 1 - Chương 33: Tổ Chức SInh Nhật Cho Thẩm Yến (Hết)

"Chúc mừng sinh nhật, tiểu bảo bối."

Bụp bụp bụp… tiếng pháo giấy giòn tan bên tai, sau đó vang lên giọng nói của Giang Hoài, trên đỉnh đầu hắn rải xuống vô số cánh hoa xinh đẹp, mơ hồ trong tầm mắt, xuất hiện một trái tim tình yêu bằng hoa thật lớn.

Thẩm Yến kinh ngạc tới mức há miệng thành hình chữ O, hắn mờ mịt nhìn sắc mặt ba nam sinh tràn đầy vui mừng trước mặt.

“Các anh... " Thẩm Yến khẽ lui về phía sau một bước nhỏ, tay nắm chặt dây đeo cặp sách, giọng nhỏ như tiếng muỗi.

Hắn nói rất nhỏ, hốc mắt cùng mũi đều đỏ lên, sợi lông mi mảnh mai đều bị nước mắt làm ướt, dính ở trên mi mắt, làm ba người kia bỗng dưng đau lòng.

Diệp Sâm cùng hai người kia mặt đầy khó hiểu nhìn nhau, họ thực sự không biết tại sao người trong lòng lại khóc, chẳng lẽ là bị dọa rồi ư?

“Bảo bối, em làm sao vậy? Không thích? Hay là bị dọa?" Giang Hoài đi lên phía trước, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Yến bị cái ôm ấm áp của Giang Hoài làm cho ấm áp, ánh mắt cưng chiều của đối phương mang lại cảm giác an toàn cực lớn cho hắn, nghĩ đến vừa rồi đã miên man suy nghĩ cái gì, nước mắt lại lộp bộp rơi xuống.

"Các anh... các anh là muốn vứt bỏ... không cần tôi nữa..."

Ba người Giang Hoài cũng kinh ngạc không kém, Tạ Tri Dật bất đắc dĩ tiến lên, hôn lên mặt Thẩm Yến, cẩn thận liếʍ đi giọt nước mắt rơi xuống, giọng nói dịu dàng như mật đường, "Tiểu Yến sao lại nghĩ như vậy, bọn anh sao có thể không cần Tiểu Yến chứ?"

“Bọn anh còn hận không thể đem em ăn sạch, như vậy mới có thể dung nhập vào cốt huyết của mình." Diệp Sâm ngẩng đầu, cưng chiều xoa xoa mái tóc đen ngắn mềm mại của Thẩm Yến, trong giọng nói tản ra nhiều tia ấm áp.

Giang Hoài giống như nghĩ đến cái gì, đôi mắt đào hoa cười thành hình trăng khuyết, "Cho nên… bảo bối kỳ thật cũng là thích bọn anh rồi?”

Xung quanh lập tức an tĩnh lại, ba người chăm chú nhìn Thẩm Yến.

Thẩm Yến bị ba người nhìn có chút ngượng ngùng, hơn nữa vừa rồi phỏng đoán đã bị phát hiện, nên vành tai nhất thời đỏ bừng.

Nghĩ đến suy nghĩ của mình suốt dọc đường đi, Thẩm Yến hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn về phía ba người, cực kì xấu hổ mà nhẹ nhàng gật đầu.

Như đã có thứ gì đó nổ tung trong đại não, ba người bị cái gật đầu đơn giản kia làm cho mừng rỡ khôn xiết.

Giang Hoài cao hứng xoa xoa cái mông nhỏ của Thẩm Yến, đặc biệt hạ lưu, thanh âm khàn khàn nói, "Bảo bối, em làm cho ca ca cao hứng quá, ca ca hận không thể thao em ngay bây giờ.”

Tạ Tri Dật lấy từ trong túi ra món quà đã chuẩn bị sẵn, "Bảo bối, cái này tặng cho em.”

Mở ra chiếc hộp nhỏ, chiếc nhẫn kim cương màu bạch kim lẳng lặng nằm trên tơ nhung xanh đậm, thiết kế đơn giản, nhưng vô cùng xinh đẹp.

Tạ Tri Dật cầm lên, nắm tay Thẩm Yến, nhẹ nhàng đeo vào tay hắn, rồi cúi đầu đặt xuống một nụ hôn, giống như hoàn toàn thần phục người trong lòng, nguyện làm kỵ sĩ cả đời của hắn.

“Đừng tháo xuống." Diệp Sâm cũng vội vàng đeo cái của mình lên tay Thẩm Yến.

Giang Hoài trừng mắt nhìn nhẫn của hai người bạn tốt, cũng nhanh chóng đeo vào, "Bảo bối, ca ca cũng chuẩn bị cho em, nếu dám lấy xuống, ca ca sẽ đeo nó lên tiểu dươиɠ ѵậŧ của em.”

Thẩm Yến mở to mắt, thật sự là bị dọa, đôi mắt vừa được nước gột rửa trừng hắn ta, tức giận nói, "Anh quá xấu xa, tôi không thèm thích anh.”

Bị hắn liếc ngang một cái, Giang Hoài không những không tức giận, ngược lại còn cười híp mắt, nhéo mông hắn một cái, cố ý ác thanh ác ngữ đùa, "Không thích thật à? Vậy để cho tiểu bảo bối thích, ca ca đành ngay tại đây thao em, khi nào em chịu đáp ứng thì về!”

Da mặt Thẩm Yến đỏ tới lợi hại, hắn tức giận nâng tay đẩy Giang Hoài ra, giấu mình sau lưng Diệp Sâm, thò đầu ra mắng, "Cầm thú, không biết xấu hổ!"

"Còn dám trốn, để ca ca bắt được em, liền rót đầy cho em, để em mang thai!" Giang Hoài làm ra dáng vẻ hung thần ác sát, tựa như diều hâu rình bắt gà con, đùa giỡn đuổi bắt người.

Thẩm Yến sợ hết hồn, vội vàng lẩn sang bên Tạ Tri Dật, sau đó lại trốn về chỗ Diệp Sâm, chạy tới chạy lui ra cả ngoài cửa.

Diệp Sâm và Tạ Tri Dật mỉm cười nhìn hai người đùa giỡn.

Bỗng tiếng "nổ bang bang" vang lên.

Thẩm Yến bị hấp dẫn, bản năng ngẩng đầu nhìn qua, trên bầu trời đêm đen kịt, pháo hoa xinh đẹp nổ mạnh trên không trung.

Trên đó viết: Bảo bối, Chúng ta mãi mãi yêu em.”

"Thích không?”

Giang Hoài khoác ngang người Thẩm Yến, Diệp Sâm đi tới bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay hắn, còn Tạ Tri Dật thì ôm người từ phía sau.

“Thích.”