=====
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy đã đến sinh nhật của Thẩm Yến.
Trẻ con vùng núi ăn uống kham khổ nên tự nhiên không biết sinh nhật là gì.
Trước đây ba người luôn bám lấy Thẩm Yến chẳng khác gì tiểu cẩu, hôm nay lại ngoài ý muốn không kề cận hắn, vả lại còn liên tiếp nói mình có việc bận.
Thẩm Yến mặc dù đã có một đoạn thời gian ghét bỏ bọn họ dính người, nhưng sự vắng mặt đột ngột thế này vẫn làm cho hắn có chút không quen.
Học xong, Thẩm Yến ôm cặp sách lẻ loi một mình đi đến cổng trường, người đón hắn là tài xế.
Thẩm Yến mở cửa xe, nhìn vào bên trong tìm kiếm, không thấy bóng dáng một ai trong mấy người Diệp Sâm, nén xuống thất vọng lên xe, hắn rầu rĩ hỏi, "Bọn họ không tới sao?"
“Mấy thiếu gia hôm nay có chút việc.”
Thẩm Yến khô khốc "Ồ” một tiếng.
Hắn rất muốn hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn thử lấy điện thoại di động ra, muốn chủ động gọi điện hỏi.
Mấy ngày nay, vẫn luôn là ba người bọn họ chủ động, Thẩm Yến bị động hưởng thụ sự chăm sóc và tình yêu của bọn họ, giống như cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng chủ động biểu đạt qua, giờ phút này nhớ tới, hắn bỗng cảm thấy áy náy và ngượng ngùng.
Chờ rất lâu mà cả ba người kia đều không ai bắt máy, Thẩm Yến thấp thỏm cắn môi.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không ai trả lời?
Thẩm Yến vô thức nhớ tới lúc đi thăm Chu Phán Đệ, Chu Phán Đệ đã ác độc mắng.
"Mày là một thằng con trai, vậy mà đi bán mông lấy lòng nam nhân, ném sạch mặt mũi, đúng là cái đồ tiện nhân!"
"Ba mẹ mày nếu biết mày bán mông, bọn họ còn nhận mày là con sao?!"
"Mày cho rằng ba người bọn họ sẽ thật sự thích một đứa con trai như mày sao, chờ khi nào chơi chán sẽ đem mày vứt bỏ, lúc đó hoa tàn hoa nát rồi, mày đâu còn trẻ trung gì nữa, ha ha, tao chờ tương lai mày sẽ thê thê thảm ra sao!"
Thẩm Yến vẻ mặt sợ hãi, mờ mịt nhìn phía trước, điện thoại di động trong tay bị dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
Kỳ thật mấy ngày nay, Thẩm Yến đã nhận ra thời gian ba người này làm bạn với hắn ít đi rất nhiều, lúc hỏi thì cũng chỉ nói có chuyện bận phải làm.
Chẳng lẽ hắn thật sự là bị vứt bỏ rồi?
Ngoài miệng vẫn nói sẽ không thích bọn họ, nhưng nghĩ đến những suy đoán này, hốc mắt sống mũi đều cay cay đỏ lên.
"Tôi... tôi mới... không thích... không thích mấy người..." Khóe mắt Thẩm Yến đỏ hồng, con ngươi chứa đầy lệ thuỷ, ủy khuất nhỏ giọng thì thào, giọt lệ không tự chủ được rớt xuống.
Hắn cuộn tròn thân thể, ôm cặp sách trong ngực, ô ô khóc lên.
Tại sao phải đối xử với hắn như vậy, rõ ràng là bọn họ làm vậy với hắn trước, sau đó lại đối với hắn tốt như vậy......
Nghe thấy tiếng khóc phía sau xe, trong lòng tài xế chợt hoảng hốt.
Người mà các thiếu gia đặt tận đầu quả tim như thế nào lại khóc?
Nhưng bởi vì đang lái xe, tài xế cũng không dám phân tâm lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, chỉ có thể thân thiết hỏi, "Thẩm thiếu gia, cậu làm sao vậy?”
Thẩm Yến chưa dừng được nước mắt, cắn môi dưới lắc đầu, "Không có.”
Tài xế còn muốn hỏi, nhưng Thẩm Yến làm sao cũng không chịu nói, trong lòng tài xế càng hoảng, nhanh chóng lái xe đến địa điểm chỉ định.
“Thiếu gia, đến rồi." Tài xế dừng lại.
Thẩm Yến đỏ mắt mở cửa xe đi xuống, phát hiện ra nơi này không phải căn biệt thự vẫn thưởng hay ở, hắn có chút mờ mịt đứng cách xa cửa lớn, nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đang đóng chặt.
Cho nên ngay cả nhà cũng không cho hắn trở về rồi sao? Để hắn ngủ trên đường lớn?
"Thiếu gia, mau vào đi thôi, có người đang chờ cậu." Tài xế không hiểu vì sao Thẩm Yến lại đứng im không nhúc nhích, nên mới mở miệng thúc giục.
Trong lòng Thẩm Yến càng thống khổ, ba người kia nhất định là tìm người đến đàm phán với hắn đi, bảo hắn về sau đừng dây dưa cùng bọn họ nữa, nói không chừng còn cảnh cáo hắn không nên nói lung tung… vân …vân…
Hắn ôm chặt cặp sách, rất muốn quay đầu bỏ chạy, như vậy sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng sẽ không bị vứt bỏ.
Nhưng vô dụng.
Tài xế vẫn còn ở phía sau nhìn hắn, hắn nhỏ như vậy, tài xế lại cao lớn thế kia, khẳng định sẽ giống như gà con bị ông ấy xách lên.
Thẩm Yến lề mề đi về phía cửa lớn, đẩy cửa lớn ra.