Tại bệnh viện.
Giang Hoài là cái người không đàng hoàng, lúc nào cợt nhả phất phơ, nhưng lúc này mặt cũng phủ đầy sương lạnh, sau khi xem báo cáo trên tay và nghe bác sĩ giải thích xong, sắc mặt đã khá hơn một chút, đi về phía cuối hành lang.
“Thế nào, tra được chưa?”
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Sâm cất đi di động, nét mặt vô cùng căng thẳng, quanh người toàn là băng sương, lạnh lùng đáp, "Giải quyết xong rồi.”
“Nữ nhân kia đâu?" Tạ Tri Dật ôn thanh hỏi.
Diệp Sâm xì khẽ một tiếng, trong mắt lạnh lùng tràn đầy châm chọc, "Dám hạ thuốc Tiểu Yến, nhất định là phải tống vào tù, yên tâm, cả đời cũng không ra được.”
Mặc dù tội trạng của Chu Phán Đệ phải ngồi ngục không quá lâu, nhưng Diệp Sâm sao có thể dễ dàng để cô ta ra ngoài như thế.
Tạ Tri Dật cười nhạt, nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ cho người trong đó chăm sóc cô ta thật tốt.”
Nói là chăm sóc, nhưng hai người còn lại đều hiểu cái ý tứ kia là gì.
======
Thẩm Yến từ trong hôn mê tỉnh lại, mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Biết được bà chị gái đã bỏ thuốc để đưa hắn cho một số người mắc bệnh cưỡиɠ ɠiαи, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thật không ngờ cô ta lại chơi ác vậy, hắn nghĩ cưỡиɠ ɠiαи bình thường là quá đáng lắm rồi.
Nghe hệ thống nói mấy người Diệp Sâm đã đưa Chu Phán Đệ vào tù, tuy chỉ hời hợt qua loa nhưng Thẩm Yến đã chân chính biết cách xử lý đặc biệt của ba người đối với cô ta ra sao, hoàn toàn không giống như lời bọn họ nói với hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đời trước, Chu Phán Đệ đã làm hại cả nhà nguyên chủ tan cửa nát nhà, nếu đời này Chu Phán Đệ không tác quái, mượn quan hệ giữa Diệp Sâm và Thẩm Yến, cũng có thể tìm được một phú nhị đại dù không cao nhưng cũng không kém gả đi, ai bảo lòng tham không đáy, rắn rếp còn muốn nuốt hết voi, người như vậy, hắn cũng không cần phải khách khí, lần này làm mồi giăng bẫy cô ta cũng không quá tệ.
Thế nhưng, nhân thiết của nguyên chủ chính là một người mềm lòng thiện lương, nội liễm đến nhu nhược, vì không muốn sụp đổ, bị bài xích ra khỏi tiểu thế giới này, Thẩm Yến tất nhiên không thể trơ mắt nhìn Chu Phán Đệ xảy ra tai ương lao ngục, nên đã đề nghị muốn gặp Chu Phán Đệ.
Khỏi phải nói, Thẩm Yến đã thành công nhận về những lời nguyền rủa và mắng chửi người không ngớt từ Chu Phán Đệ, một mặt ác độc âm u như vậy triệt để làm nhân thiết nguyên chủ phải thất vọng, hắn cũng khỏi phải bận tâm cô ta thêm nữa.