Chu Phán Đệ nằm trong bồn tắm lớn, ngửa mặt lên hưởng thụ, cô ngâm mình trong nước được nhỏ vào tinh dầu rất dễ ngửi cùng với sữa dưỡng thân thể cao cấp, không khí xung quanh toàn là hương thơm thoang thoảng.
Từ ngày theo Thẩm Yến vào đây ở, Chu Phán Đệ đã bị tòa biệt thự xa hoa lộng lẫy này làm cho choáng ngợp.
Vô luận là một người giúp việc nhỏ bé cũng được đào tạo một cách bài bản, hay một vệ sĩ gác cửa, một bữa ăn trị giá mấy vạn, những bộ quần áo, túi xách sang chảnh đẹp đẽ,… một cuộc sống hào môn sung sướиɠ thế này đã làm cho Chu Phán Đệ trầm luân trong đó.
Chỉ là, Chu Phán Đệ vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Nhìn quần áo mặc trên người Thẩm Yến không có nhãn hiệu, ban đầu cô còn hả hê nghĩ: ba người kia chơi chán rồi, sau đó mới biết trang phục không có nhãn hiệu không có nghĩa là rẻ mạt, nó thậm chí còn cao cấp hơn gấp bội, nhà thiết kế tự tay thiết kế và chế tác, một mẫu chỉ có vài chiếc là cùng, có khi toàn cầu cũng chỉ có một chiếc như vậy.
Điều đó đã khiến Chu Phán Đệ ghen tị đến phát điên, nếu như không có Thẩm Yến, người được hưởng thụ tất cả phải là cô mới đúng.
Chu Phán Đệ cũng không phải chưa từng đi quyến rũ những nam sinh có tiền khác trong trường quý tộc, nhưng những kẻ đó chỉ là muốn chơi đùa với cô, chơi xong liền chướng mắt, cho dù cô đã khéo léo dùng thân phận của mấy người Tạ Tri Dật thì cũng vô dụng, những người có quyền có tiền như bọn họ rất tinh tường, sẽ chẳng dễ gì bị lừa gạt.
Còn đối với những nhà giàu mới nổi, đã từng quen với ba người đứng đỉnh kim tự tháp kia rồi, người như vậy sao có thể so sánh bằng họ, Chu Phán Đệ làm sao lọt mắt cho nổi.
Không quyến rũ được Tạ Tri Dật, ngược lại còn bị một phen cảnh cáo, Chu Phán Đệ vẫn chưa từ bỏ ý niệm.
Cô thật sự không nỡ buông tha những vinh hoa phú quý này, nếu Thẩm Yến đã dám cản đường, cô đương nhiên phải làm cho hắn biến mất.
Tin nhắn điện thoại di động leng keng rung lên, Chu Phán Đệ cầm lấy điện thoại di động, nhìn tin tức đám phú nhị đại mình quyến rũ gửi tới, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan.
=====
Ghế dài tận trong cùng của quán bar.
Thẩm Yến đứng ngồi không yên, hắn nhìn Chu Phán Đệ, không hiểu tại sao cô ta lại hẹn mình đến một nơi chướng khí mù mịt như này.
Bàn tay trắng mịn nắm chặt gấu áo, hắn vô cùng khẩn trương kéo căng thân thể, khϊếp đảm hỏi, "Chị, chị tìm em có chuyện gì ạ?"
Chu Phán Đệ trang điểm rất đậm, quần áo mặc trên người cũng đặc biệt gợi cảm, còn đeo thêm vài món đồ trang sức quý giá.
Cánh môi đỏ mọng của cô nhếch lên, ngón tay ngọc ngà thon thả đã được làm móng tỷ mỉ đẹp đẽ, cầm chai rượu rót ra một ly, cười ra tiếng, "Còn có thể có chuyện gì, trong khoảng thời gian này em vẫn đi cùng mấy người Diệp Sâm, không có thời gian cùng chị ở một chỗ, cho nên muốn tâm sự với em thôi.”
“Xin lỗi, đều là lỗi của em." Chớp chớp đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, Thẩm Yến rũ mi mắt, che đi một tia ám quang nơi đáy mắt, giở vờ hổ thẹn nhỏ giọng xin lỗi.
Trong lòng Chu Phán Đệ cười khuẩy một tiếng, nhưng trên mặt không hề lộ ra, cô đẩy ly rượu kia cho Thẩm Yến, "Vậy uống chén rượu này đi, uống xong, chị có thể tha thứ cho em.”
"Em... em không biết uống..." Rượu màu nâu trong chiếc ly trong suốt lắc lư gợn sóng, dập dờn dưới ánh sáng mờ ảo, hắn cúi đầu lắp bắp.
"Chị thất tình, chỉ muốn cùng em mượn rượu tiêu sầu, vậy cũng không muốn sao?"
Thẩm Yến mở to mắt, giật mình lặp lại, "Thất tình?”
Chu Phán Đệ nhẹ nhàng gật đầu, vừa khóc vừa đem chuyện xưa mình bịa ra kể, quả nhiên đã chọc Thẩm Yến lòng đầy căm phẫn.
"Thật quá đáng, hắn sao có thể đối xử với chị như vậy, em sẽ nói với mấy người Diệp Sâm... bọn họ nhất định sẽ tìm lại công đạo cho chị!" Thẩm Yến tức giận đến trợn tròn đôi mắt, nắm chặt nắm đấm vung vẩy.
Chu Phán Đệ nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của hắn, vẻ mặt ác độc nghĩ, công đạo thì thôi đi, nếu muốn giúp đỡ, liền đem bạn trai tặng cho tao đi.
Bất quá không sao, ba nam sinh kia đều là thiên chi kiêu tử, không có khả năng sẽ thích một thứ đồ chơi bẩn thỉu, chờ qua đêm nay, Thẩm Yến mày cũng sẽ bị chán ghét rồi đuổi ra biệt thự, mất đi tất cả mà thôi.
Mà cô, tuy sẽ bị liên lụy theo, nhưng cũng chẳng sao hết, cô đã sớm leo lên một phú nhị đại, đến lúc đó mượn phú nhị đại này, vẫn có thể tiếp tục tiếp cận được Tạ Tri Dật.
“Không cần, đều tại chị quá ngu xuẩn, tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của hắn, em chỉ cần bồi chị uống vài ly tâm sự là được rồi.”
Thẩm Yến vì thiết lập phải động viên Chu Phán Đệ, hắn đành phải đáp ứng cô.
Trước khi uống, hắn cũng để cho hệ thống kiểm tra qua một chút bên trong , ly rượu này rốt cục đã hạ cái gì, vốn còn Stưởng rằng là xuân dược, không nghĩ tới chỉ là mê dược, đem người ta mê ngất.
Ngẫm lại cũng đúng, thành phố rất nhiều phú nhị đại mặc dù chơi hoa, nhưng bọn họ có tiền có quyền, toàn là nữ nhân tự nguyện nhào tới, căn bản sẽ không dùng dược vật, cho dù là công tử bột chỉ biết ăn uống vui chơi, không kế thừa gia nghiệp, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngốc.
Dùng chút thủ đoạn bẩn thỉu bị tra ra, có thể sẽ bị đối thủ một mất một còn nhìn chằm chằm phát hiện, gia tộc vì bình ổn sự tình, chắc chắn sẽ lưu đày bọn họ ra nước ngoài.
Thẩm Yến uống rượu xong, chỉ một lúc đã thấy ong choáng, hắn mờ mịt nhìn Chu Phán Đệ, khó chịu hừ hừ, "Buồn ngủ quá... Muốn ngủ..."
Lời đứt quãng vừa nói xong, cả người liền nằm sấp trên bàn, Chu Phán Đệ mừng rỡ ra mặt, đỡ ngay Thẩm Yến muốn đi thuê một gian phòng tốt.
=====