Trông thấy tất cả mọi người trong sân lập tức loạch xoạch nhìn mình, từng ánh mắt đều như cái bóng đèn tròn phát sáng, nhất là ba cái nam sinh này, cơ thể Thẩm Yến đột nhiên cứng đờ, rất muốn lui về đóng cửa lại.
Ba người này da mặt sao có thể dày như thế, tối hôm qua còn ra tay ức hϊếp hắn, bây giờ còn có thể như không có chuyện gì tỏ ra quan tâm.
Thẩm Yến bị ba người vây quanh không mấy dễ chịu, thân thể trắng nõn gầy gò bị ống quần vặn vẹo nhăn nheo, hai gò má đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn đến ba người.
“Tôi không uống." Thẩm Yến vốn được người trong nhà đặt trong lòng bàn tay mà phủng, còn chưa từng bị khi dễ quá đáng như thế bao giờ. Hắn không muốn tiếp nhận bất cứ ân cần hay ý tốt nào từ ba người này, cho dù cổ họng có khát đến bốc khói, hắn cũng sẽ không thèm.
Mắt thấy ba người muốn dụ dỗ nhưng lại không dụ dỗ được, ngược lại còn đang háo hức vây quanh Thẩm Yến lấy lòng như tiểu Cẩu, chưa kể hình tượng mà mình vừa dựng lên đã bị tên đáng ghét kia chọc thủng, sắc mặt của Chu Phán Đệ trở lên âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Yến như mang theo đao nhọn, hận không thể đâm chết hắn.
Nhân viên công tác ở phía sau màn hình cũng không bỏ lỡ một màn nữ sinh biến sắc, xem xong ai cũng bị dọa nhảy dựng lên.
"Ta kháo, nữ sinh này sao có thể biến đổi sắc mặt nhanh như vậy, quá dọa người rồi?"
“Thật không dám nghĩ cô ta lại là loại người này, chậc chậc.”
"Không phải sao, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết giả bộ, lần này thì bị phá rách thật rồi."
Chu Phán Đệ còn chưa biết bản thân đã bị nhìn thấu bộ mặt thật, cô một lần nữa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đi về phía Thẩm Yến, thân thiết quan tâm, "Tiểu Yến, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chị nghe thấy tiếng em khóc suốt, có phải là bọn họ đã khi dễ em hay không?"
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt mũi của Thẩm Yến càng đỏ lợi hại, đỉnh đầu gần như bốc khói thật rồi, hắn thẹn đến mức hận không có chiếc máy khoan nào ở đây để độn thổ trốn đi.
Cho dù không biết loại chuyện này sẽ có ý tứ gì, nhưng Thẩm Yến vẫn cảm thấy rất xấu hổ, không thể mở miệng nói ra nổi.
Chu Phán Đệ được một phen chiêm ngưỡng đủ bộ dáng điềm đạm đáng yêu của hắn, trong lòng liền bốc hỏa, giả bộ cái khỉ gì, đường đường là một thằng con trai, dáng vẻ đáng thương nhỏ nhẹ câu người này là sao chứ? Tiện nhân!
"Không sao, em cứ nói cho chị nghe đi, chị nhất định sẽ vì em làm chủ, cứ cho bọn họ giàu có nhiều tiền, chị cũng sẽ không buông tha!" Chu Phán Đệ ngôn từ chính nghĩa nói, đôi mắt xinh đẹp bốc lửa lại nhìn về phía ba người Giang Hoài.
Tuy tối qua đã bị Diệp Sâm dọa sợ, nhưng bây giờ là ban ngày, phía sau máy quay còn có nhân viên công tác, cô không tin Diệp Sâm còn dám đối xử với cô như vậy!
Giang Hoài cảm thấy nữ sinh này quá phiền phức, thật sự cho rằng bọn họ nhìn không ra chủ ý của cô ta sao? Chẳng hiểu nổi, nữ sinh này làm sao lại có một đứa em trai Tiểu Thỏ đáng yêu như Thẩm Yến được.
"Bảo bối, em nói cho cô ta nghe, bọn anh tối hôm qua có khi dễ em không?" Giang Hoài một mặt cười xấu xa, ôm lấy vòng eo nhỏ của Thẩm Yến, cúi ghé vào lỗ tai hắn, nói cực khẽ.
Hơi thở nóng rực phun lên vành tai, cánh môi gần như dán sát vào, giọng nói trầm thấp đầy nam tính ấy khiến eo lưng Thẩm Yến tê dại.
Thân thể Thẩm Yến hơi cứng lại, hắn đỏ mặt giãy giụa muốn rời khỏi cái ôm ấp của Giang Hoài, không ngờ lại càng bị ôm chặt hơn nữa, miệng khẩn trương lắp bắp, “Anh..... Anh mau buông tôi ra......”
Ngón tay của Giang Hoài thon dài hữu lực, không chút dấu vết nhào nặn lên vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Yến, xúc cảm này tốt lắm, hắn ta hơi hơi híp mắt, một bộ hưởng thụ như thế, há lại chịu buông tay dễ dàng.
“Buông tay" Diệp Sâm cảm thấy chua chua, mau chóng tiến lên đẩy người ra, tay khoát lên bả vai Thẩm Yến, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt mang theo vài tia tiếu ý, "Quần áo hơi rộng, ngày mai rảnh, lại cùng em đi mua.”
Sáng sớm ngủ dậy, bọn họ nhận ra thiếu niên chỉ có vài bộ quần áo như vậy, tất cả đều là cổ thấp, không có cách che dấu được vết tích trên cần cổ.
Chọn tới chọn lui cũng chỉ có Diệp Sâm mang theo áo sơ mi cao cổ, vì vậy hai người kia chỉ có thể tiếc nuối nhìn tiểu khả ái mặc quần áo của nam nhân khác, trong lòng lại ghen ghét mãi không thôi.
Thẩm Yến cảm thấy không được tự nhiên, khẽ lui về phía sau một bước, tránh cái tay của Diệp Sâm, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ai muốn mặc quần áo của anh chứ.”
Nếu không phải sợ bị phát hiện, hắn mới không thèm mặc, quần áo cho dù không thoải mái lắm, nhưng nhìn vẫn rất đẹp.
Diệp Sâm cảm thấy trái tim mình sắp bị tan chảy rồi, bộ dáng này của thiếu niên đáng yêu quá, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Hắn ta đột nhiên nghiêng người, kéo gần khoảng cách với Thẩm Yến, chóp mũi gần như chạm vào nhau.