Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, không khí trong núi đặc biệt trong lành, nghe thấy tiếng gà gáy là từng nhà đã dậy nấu cơm, cắt cỏ, dọn dẹp sân vườn.
Chu Phán Đệ rửa mặt, trước ống kính, cô siêng năng cần cù, rất tự giác nấu nước làm việc nhà.
Nhân viên công tác dậy sớm, từ trong màn ảnh nhìn thấy Chu Phán Đệ lao động chăm chỉ như vậy, nhịn không được cảm thán, "Con gái Thẩm gia thật siêng năng.”
“Con nhà nghèo từ lâu đã biết chăm sóc gia đình, nhưng cậu út nhà này có vẻ như đã được nuông chiều từ bé." Một người khác cảm thán.
Da của Thẩm Yến trắng như sữa, chiều hôm qua bọn họ còn thấy Thẩm gia cưng chiều Thẩm Yến như thế nào, rửa bát thu dọn bàn ăn đều một mình cô con gái Chu Phán Đệ làm, đúng là gia trưởng trọng nam khinh nữ!
Làm xong việc nhà, chờ những người khác cũng lần lượt đứng lên, Chu Phán Đệ mới cầm một quyển sách ngồi ở trong sân bắt đầu học tập.
Lúc ba người Tạ Tri Dật tỉnh dậy, Thẩm Yến vẫn đang trong mộng, trên gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay ấy hẵng còn đọng nước mắt, nhìn vào cực kỳ đáng thương.
Ba người nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Thẩm Yến, mang theo nhiều tia sủng nịch đến chính bản thân cũng không phát hiện ra.
Ba người bọn họ vốn là đại thiếu gia, xưa nay chỉ biết quan tâm đến bản thân mình, sau khi tỉnh dậy lại đều rón rén mặc vào quần áo, sợ làm ra nửa điểm động tĩnh đánh thức người trên giường.
Không khí trong sân vô cùng trong lành, nhưng bắt mắt nhất vẫn là người đang ngồi trên ghế cúi đầu đọc sách.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống người thiếu nữ, tuy rằng ăn mặc cũ nát quê mùa, nhưng tướng mạo lại xinh đẹp, hoàn toàn không thua kém những cô nàng sang chảnh nơi thành thị.
Đáng lẽ ra đây phải là một phong cảnh mỹ lệ, nhưng ba nam sinh chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái, rồi rất nhanh thu lại tầm mắt, ngoảnh mặt làm ngơ.
Chu Phán Đệ nghe thấy động tĩnh khi ba người kia mở cửa đi ra, cô quay đầu lại, rụt rè gật đầu chào hỏi, sau đó lại tiếp tục giả bộ như đang đắm chìm trong biển sách, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ra, lực chú ý của cô ta chưa từng đặt trên cuốn sách giáo khoa đó, dư quang vẫn luôn lén nhìn đến ba người Tạ Tri Dật.
Phát hiện ra không ai thèm chú ý đến mình, trong lòng lại dâng lên một trận tức giận.
Cô lại nhìn thoáng qua căn phòng đang đóng chặt của Thẩm Yến, thấy ba người này đều đã đi ra, chỉ còn Thẩm Yến là vẫn chưa, trong lòng nhịn không được âm u nghĩ, có phải hắn đã bị đánh rồi không.
Nhưng ẩn ẩn cũng hy vọng vết thương đừng quá nghiêm trọng, nếu không, vợ chồng Thẩm gia yêu thương con trai Thẩm Yến như vậy, nhất định sẽ không cho ba người này ở lại Thẩm gia nữa, đến lúc đó, cô liền vô pháp gần quan được lộc.
Chu Phán Đệ lại liếc mắt nhìn ba nam sinh sau khi rửa mặt xong cũng không có việc gì làm, chỉ ngồi trên bàn chờ điểm tâm ăn sáng, cô nhịn không được đã chủ động xuất kích.
"Tri Dật, Diệp Sâm còn cả A Hoài, tôi nhớ tổ tiết mục nói các cậu và tôi đều cùng học cao trung, đây là một năm rất quan trọng, tuy các cậu sẽ phải lãng phí một chút thời gian khi ghi hình, nhưng cũng đừng chậm trễ quá mức, có muốn cùng nhau bồi học không?"
Giang Hoài lười biếng nghiêng sang một bên cửa gỗ dựa vào, nghe Chu Phán Đệ làm bộ dạy dỗ mình, hắn ta xì khẽ một tiếng, không để ý tí nào.
“Đồng học Chu tự mình học cho tốt là được." Diệp Sâm lạnh nhạt đáp lại.
Chỉ có Tạ Tri Dật, trên mặt dù đang treo một nụ cười ôn hòa, nhưng vẫn như cũ, rất khéo léo từ chối, "Chúng tôi không thể làm phiền cô được.”
“A… chị, chị hôm nay dậy sớm vậy? Còn ngồi đây đọc sách.” Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Thẩm Yến mặc quần dài cùng áo sơ mi không quá vừa vặn, vẻ mặt kinh ngạc mở miệng, chỉ là thanh âm quá mức khàn khàn, mang theo chút giọng mũi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Yến.
Thiếu niên mặc quần jean rộng thùng thình màu lam nhạt hẵng còn mới tinh, áo sơ mi cổ cao màu trắng, khuy áo cài ở trên cao nhất,, vạt áo cắm ở trong đai quần.
Tuy rằng áo sơ mi cùng quần dài có chút dài rộng, nhưng mặc ở trên người thiếu niên vẫn phi thường đẹp mắt, hắn hệt như một tiểu vương tử đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Giang Hoài rất giống một con cún con nhào tới, thân thiết hỏi, "Bảo bối, như thế nào lại dậy sớm vậy, là bọn anh đánh thức em sao?"
“Thân thể còn khó chịu không?" Diệp Sâm vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng cũng thân thiện đi theo, trong con ngươi lãnh đạm hiện rõ sự quan tâm.
Khóe miệng Tạ Tri Dật dịu dàng cong lên, hắn ta đi vào phòng bếp rót cho Thẩm yến một ly nước, đưa cho hắn, ngữ khí ôn nhu dịu dàng, "Uống một chút cho thấm giọng, có muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa không?”
Giang Hoài và Diệp Sâm cùng chuyển ánh mắt sang Tạ Tri Dật, nghiến răng nghiến lợi cảm thấy chính mình đã bị Tạ Tri Dật hạ thấp đi, sau đó lại chuyển ánh mắt sang Thẩm Yến.