Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo của Diệp Sâm đột nhiên phóng to, Thẩm Yến bị doạ cho giật mình, đôi mắt đen nhánh sáng ngời tròn xoe mở lớn, lại lần nữa lùi về sau thêm bước nữa, gần như nín thở, lắp bắp nói, "Anh... Anh muốn... làm cái gì..."
Dừng một chút, Thẩm Yến như nghĩ đến điều gì, hắn hít sâu một hơi, rất có khí thế giương cằm lên, dùng thanh âm mềm mại nói ra lời cảnh cáo, "Anh đừng có mà xằng bậy, cha mẹ tôi đều đang ở đây, còn có cả nhân viên công tác nữa.”
Vẻ mặt rõ ràng là sợ hãi cảnh giác, nhưng lại cố tình tỏ ra ngạo kiều, làm người ta nghĩ ngay đến một tiểu miêu miêu biết xù lông, chỉ kém dùng những móng vuốt mềm mại kia đi cào người, chỉ tiếc khí lực lại quá nhỏ, giống như là đang vuốt ve, kiều mềm hết sức.
Khóe môi Diệp Sâm hơi cong, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của Thẩm Yến, cưng chiều hỏi, "Xằng bậy cái gì hửm? Chẳng lẽ Tiểu Yến cơ khát đến vậy, trước mặt mọi người đã nghĩ làm?”
“Tiểu Yến." Thấy bọn họ vô tư đùa giỡn coi như chỗ không người, khuôn mặt ghen tị của Chu Phán Đệ đã gần như méo xệch, cô miễn cưỡng bày ra một nụ cười cắt ngang lời nói giữa hai người.
Diệp Sâm ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Chu Phan Đệ, Chu Phán Đệ sợ tới mức rụt cổ lại, sắc mặt trắng bệch.
“Được rồi, ăn cơm trước đã nào, cơm xong cả rồi." Tạ Tri Dật thấy mẹ Thẩm bưng cơm lên bàn, dịu dàng nói.
Ánh mắt Thẩm Yến sáng lên, chớp cơ hội này liền thật nhanh trốn ra khỏi khoảng cách của mấy người.
=====
Từ sau buổi sáng hôm ấy, mấy ngày nay ba người Diệp Sâm đều cảm giác được, Thẩm Yến rõ ràng là đang tránh né bọn họ, ngoại trừ ăn cơm cùng một chỗ thì những thời gian khác, chỉ cần đυ.ng phải bọn họ là đã nhanh chóng trốn đi, chả khác nào như chuột nhìn thấy mèo là chạy biến, nếu không thì cũng đi gọi Chu Phán Đệ đến.
Cho dù Thẩm Yến có ngốc nghếch hơn nữa, cũng nhận ra được Chu Phán Đệ rất thích bám lấy ba người này.
Có Chu Phán Đệ ở đây, hơn nữa còn dưới ống kính của nhân viên công tác, ba người cũng không có biện pháp làm cái gì.
Buổi tối Thẩm Yến cũng làm nũng muốn cùng cha mẹ ngủ, lưu lại ba người cô đơn tự mình ngủ trong phòng hắn.
Ban đầu, ba người cũng định cho tiểu khả ái một chút thời gian để tiếp nhận, nhưng mấy ngày liền phải trơ mắt nhìn tiểu khả ái trốn đi, bọn họ đều có chút không chịu nổi.
Vào ngày thứ tư, vợ chồng Thẩm gia lại làm một bữa cơm tối thịnh soạn, bởi vì ngày hôm sau sẽ là ngày phải đến trường học, trường học cách nhà rất xa, bọn Thẩm Yến đều phải đi ở trọ, vợ chồng Thẩm gia sợ ba nam sinh đến trao đổi với con trai lớn nhà mình ăn uống không quen nơi học tập đơn sơ, nên đã chuẩn bị trước một bữa bổ sung thật tốt.
Trên bàn cơm, Thẩm Yến nhanh tay lẹ mắt ngồi bên cạnh mẹ mình, cật lực tránh né phải ngồi cùng với ba người kia, nhưng hôm nay lại trở về như trước, Tạ Tri Dật phóng tốc độ cực nhanh, thành công đoạt được chỗ ngồi bên trái Thẩm Yến, Diệp Sâm thì ngồi ngay bên phải, Giang Hoài không cướp kịp, chỉ có thể nhăn nhó ngồi ở vị trí đối diện.
Lại lần nữa như cái kem bơ bích quy bị kẹp chặt giữa hai người, cơ thể Thẩm Yến cứng ngắc, hắn cầm đũa trong tay, mắt cũng không dám chớp, vùi đầu nghiêm túc khổ ăn.
Trên bàn cơm rất náo nhiệt, Diệp Sâm mặc dù không nói, nhưng Tạ Tri Dật và Giang Hoài lại rất nhiệt tình chủ động nói chuyện với cha mẹ Thẩm, hơn nữa còn có sự can thiệp của Chu Phan Đệ ở mọi lúc mọi nơi nên bầu không khí càng tốt đến bất ngờ.
Sau ống kính.
Nhân viên công tác lại khó nhịn được thở dài, "Thật không dám nghĩ, ba vị công tử này tính cách lại tốt đến như vậy, quay nhiều ngày như thế, một chút cũng không có gì đáng để xem.”
“Cũng không hẳn, cơm canh đơn sơ như vậy, chẳng thấy nói là không thích ăn, lúc làm việc cũng không lười biếng, cái dáng dấp kia, sao cứ thấy chăm chỉ giống như con rể vậy?”
"Đối với người con trai út của Thẩm gia, thái độ kia càng là tốt nhất, nếu đối phương là nữ, ta cảm thấy ba người họ sắp trở thành liếʍ cẩu rồi."
Nếu không vì gia thế của ba người này quá mức lợi hại, nói cái gì đạo diễn cũng phải để cho bọn họ diễn trò, có vậy thì mới quay được vài cái đáng để xem một chút.
Mà Thẩm Yến đang ăn cơm, cảnh giác hai người bên cạnh cũng rất nghiêm túc dùng bữa, không có thêm một động tác dư thừa, cuối cùng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng......
Bàn tay Thẩm Yến đang cầm đũa bỗng run lên, viên củ cải đang gắp lập tức rơi lại vào trong đĩa.
Hắn nghiêng đầu không dám tin nhìn Tạ Tri Dật đang cùng cha mẹ mình nói chuyện phiếm.