Trong phòng.
Chu Phán Đệ vẻ mặt hưng phấn nhìn đồ ăn vặt giá trị xa xỉ trên tay mình, trong lòng kích động tới cực điểm.
Tuy rằng cô không biết gì về nhãn hiệu, nhưng lướt qua bao bì cũng biết là nó rất đắt, lại thấy trong hành lý của nam sinh toàn là quần áo giày dép cao cấp, trong mắt liền lộ ra vẻ hâm mộ cùng ghen tị.
Những thôn dân khác trong phòng cũng lấy được một ít đồ ăn vặt, bọn nhỏ mở ra ăn luôn tại chỗ, không ngừng thốt lên kinh ngạc.
Nhìn bọn trẻ một bộ chưa từng thấy bao giờ, người lớn cũng tranh đua nịnh nọt, Chu Phán Đệ cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Cô cắn môi, dịu dàng bước lên, đưa đồ ăn vặt cho Tạ Tri Dật, không tự ti, không kiêu ngạo nói, “Cảm ơn cậu đã tặng đồ cho chúng tôi, tôi cũng rất thích, nhưng nhìn nó không rẻ, tôi không thể tuỳ tiện nhận được."
Tiếp xúc với Chu Phán Đệ vài giờ, trong lòng Tạ Tri Dật đã mất kiên nhẫn tới cực điểm, nhưng vẫn phải giả bộ nở nụ cười dịu dàng, tiếp tục nói chuyện với cô.
Nhưng rất nhanh, sắc trời liền chuyển tối, mỗi nhà trong núi đều là cái bần cùng nghèo khổ, cho dù muốn được ở lại ăn cơm nhà người khác cũng không dễ dàng gì, thôn dân đều biết ý mang theo con cái ôm đồ ăn vặt trở về.
Cha mẹ Thẩm chuẩn bị các món thịt chỉ trong ngày Tết mới được ăn, cũng cố ý tìm vài món ngon ngon.
Nhưng dù vậy, những thứ này đối với ba người vẫn luôn kén chọn mà nói, cực kì không thích.
Bất quá nhìn thấy bộ dáng đáng yêu vùi đầu khổ ăn của Thẩm Yến, trong một thoáng nhất thời, khẩu vị của cả ba được mở rộng, cũng không nổi giận giống như những nhân vật chính trong “Biến Hình Ký” kì trước.
Điều này khiến đạo diễn và các thành viên khác trong đoàn theo dõi qua màn hình có chút mất mát.
………
Ăn xong rửa ráy, Thẩm gia không có TV, cả thôn chỉ có nhà trưởng thương là có một chiếc TV đen trắng, mạng cũng chẳng có, tất cả thiết bị điện tử của ba người bọn Giang Hoài đều bị lấy đi.
Không có cái gì để gϊếŧ thời gian cả nhà chỉ có thể đi ngủ sớm.
Thẩm gia tổng cộng có ba gian nhà đất, gian lớn nhất là nơi cha mẹ Thẩm ở, ngoại trừ phòng ngủ, ngày thường vẫn là phòng khách.
Hai gian còn lại, một gian Thẩm Yến ở, một gian Chu Phán đệ ở.
Ban đầu, chiếc giường là một chiếc giường đơn bằng gỗ, miễn cưỡng chen chúc được có hai người, bởi vì biết trước ba nam sinh từ thành phố sẽ đến, dưới sự trợ giúp của người dân trong thôn, cha mẹ Thẩm lại làm thêm ván gỗ thứ hai, dùng tảng đá làm cây cột đem tấm ván gỗ dựng lên phía trên.
Ga giường và vỏ chăn đều đã được giặt rồi phơi qua, cho dù thoạt nhìn cũ nát, nhưng lại không có mùi gì khó ngửi.
Trơ mắt nhìn ba người Diệp Sâm, Giang Hoài và Tạ Tri Dật đi vào phòng Thẩm Yến, Chu Phán Đệ ghen ghét tới cực điểm.
Nếu cô là nam nhân thì tốt rồi, có thể nhân cơ hội này được ở cùng một chỗ với ba người bọn họ, như vậy sẽ càng thân thiết hơn.
Nhưng nghĩ lại lại thấy may mắn vì mình không phải là nam nhân, tuy có thể ở chung một giường nhưng làm sao câu dẫn nữa!!