Đường núi đá gập ghềnh, trên đầu đội nguyên một cái mặt trời chói chang, nguyên chủ từ nhỏ đã được cưng chiều,thể lực không được tốt lắm, Thẩm Yến đi chưa được bao lâu đã thở hổn hển không ra hơi, cũng chẳng có tâm tư đâu đi chú ý Chu Phán Đệ nữa.
Vì thế, hắn chậm rãi rơi xuống phía sau đoàn người.
Đột nhiên nhảy ra một cái bóng đen trong truyền thuyết, chắn đi ánh nắng chiều gay gắt, trong nháy mắt liền cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.
Dư quang của Thẩm Yến quét thấy một đôi giày thể thao màu trắng, Giang Hoài cũng đi bên cạnh, một tay kéo vali, một tay kia thì khoác lấy vai hắn, gần như ôm cả người hắn vào lòng.
Hắn theo bản năng dời tầm mắt lên trên, bắt gặp một đôi mắt đào hoa thâm thúy xinh đẹp, trong mắt mang theo ý cười, bất cần đời nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi mỏng hơi hơi nhếch lên một độ cung nho nhỏ, “Nghe tổ chương trình nói, trao đổi trong đội chúng ta còn có một người bằng tuổi, là em sao?"
Nhiệt độ trên người nam sinh đặc biệt cao, đi lâu như vậy cũng đổ chút mồ hôi, trên làn da màu mật lấm tấm giọt nước, khi tới gần nóng bỏng đến doạ người, phả ra một luồng hormone rất nồng đậm.
Thẩm Yến cảm thấy không thoải mái, cố nhích sang một bên, lông mi khẽ run run, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Đúng, đúng, là tôi.”
Thiếu niên mặc bộ đồ cũ rách nát, trông lại giống trân châu trong bùn, chỉ cần gột rửa sạch sẽ lớp bùn lầy trên người đi, lập tức sẽ tản mát ra bạch quang ôn nhuận dịu dàng.
Mái tóc đen nhánh của Thẩm Yến bị mồ hôi thấm ướt, tóc mai dán ở trên trán, đôi mắt đen trắng trong veo sạch sẽ, Giang Hoài bỗng nghĩ đến đôi bảo thạch đen láy ngâm trong làn nước trong veo.
Chỉ là lá gan có chút nhỏ, nhát y như một con thỏ bạch.
Xúc cảm trên đầu ngón tay cũng rất tốt, đến bây giờ vẫn lưu giữ cảm giác mềm mềm, trơn tru, mịn màng, muốn phủi đi không được, làm người ta nhớ mãi không quên.
Giang Hoài liếʍ liếʍ hàm răng, trong lòng cực kỳ ác liệt nghĩ, thật mẹ nó đáng yêu, làm người ta chỉ muốn nuốt ngay vào bụng.
Nam sinh mắt không chuyển động nhìn chằm chằm thiếu niên trên núi, gò má kia đang ửng hồng vì nắng, cơ thể hắn ta chỉ cảm thấy khô nóng, yết hầu cháy khát, nhịn không được khàn giọng cảm thán, “Da của cậu thật trắng, không giống những người khác.”
Thẩm Yến hơi sửng sốt, không nghĩ tới một tên phú nhị đại như hắn ta lại phải mở miệng khen mình, hắn ngượng ngùng cúi đầu, thấp giọng đáp, "Không có, chị gái tôi cũng rất trắng."
Diệp Sâm đi theo sau Giang Hoài, đi tới, đứng ở phía sau hai người, lẳng lặng nhìn thiếu niên cúi thấp đầu, lộ ra một đoạn cần cổ trắng mịn, ánh mắt tối sầm lại.
Giang Hoài cũng muốn nói tiếp hai câu, Chu Phán Đệ đang nói chuyện với Tạ Tri Dật nhìn thấy màn này liền bốc hoả, sự ghen tị nồng đậm dưới đáy mắt.
Cô nói đến miệng khát lưỡi khô mà cũng không kéo gần được quan hệ, thế mà Giang Hoài thoạt nhìn vừa hoang dã vừa phong lưu lại còn đi chủ động bắt chuyện với Thẩm Yến!!
Kỳ thật, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Giang Hoài, Chu Phán Đệ cũng tính toán có nên quyến rũ Giang Hoài trước hay không, chỉ là nhìn Giang Hoài phóng đãng, liền cảm thấy hoa tâm vô tình, loại nam sinh này mặc dù dễ quyến rũ, nhưng lại khó có thể thu tâm, thế nên cô mới chịu buông tha.
Cô liếc camera theo sau, ánh mắt hơi lóe lên, chỉ về phía Giang Hoài bên kia nói, "Đó là em trai tôi, chúng ta cũng cùng qua đi.”
Mấy người liền hợp lại đi cùng một chỗ, Chu Phán Đệ là sôi nổi nhất, cô vắt óc nghĩ ra rất nhiều đề tài, người trong núi đều thật thà chất phác, không ai nghĩ ngợi nhiều, nhưng nhân viên trong tổ chế tác đều đi theo sau, thường xuyên trà trộn vào giới giải trí, người nào chưa từng thấy qua, liếc mắt một cái đều nhìn ra tâm tư Chu Phán Đệ không thuần khiết.
Vốn tưởng ba vị thiếu gia đi lâu như vậy cũng không gây được kịch tình hấp dẫn gì, lại không ngờ Chu Phấn Đệ đột nhiên xuất hiện khuấy động, làm đạo diễn cùng tổ cao hứng vô cùng.
Đi hơn một giờ, cả đoàn thật vất vả mới vào được trong thôn, các lão phụ nhân đứng ở trong nhà liền nhao nhao đi ra vây xem.
Bị quan sát như khỉ diễn trò, ba người Giang Hoài đều cảm thấy chán ghét, nhưng cũng chỉ có Giang Hoài là dám bực bội ra mặt, hai người kia đều che giấu rất tốt.
Lúc đến Thẩm gia, cha Thẩm mẹ Thẩm đều đã chuẩn bị xong cơm nước, họ nhiệt tình nghênh đón ba nam sinh vào cửa, thôn dân trong làng còn muốn xem náo nhiệt, cũng cùng nhau bám đuôi tiến vào.
Nhà họ Thẩm rất cũ, rách nát đơn sơ, ở là nhà đất, giường làm bằng ván gỗ, trong phòng ánh sáng rất tối, hơn nữa nhiệt độ lại cao, trong phòng không có điều hòa cũng chẳng có quạt, oi bức giống như một cái l*иg hấp.
Thẩm Yến vừa nóng vừa mệt, ngồi trong đám đông một lúc, hắn lẳng lặng đi ra ngoài sân lấy chậu nước lau mình.
Nhân viên công tác bận rộn lắp đặt máy quay, Thẩm Yến không để ý, hắn cởϊ áσ ra, phơi lộ nửa thân trên mảnh mai trắng trẻo, từ từ lau người từ trên xuống dưới.
Ở cửa phòng.
Giang Hoài không kiên nhẫn cùng những người khác đi theo Diệp Sâm như một cái đuôi rắn, hai người liếc mắt nhau, rồi lại cùng nhìn về phía người thiếu niên đang lau mình ở một góc sân.
Thiếu niên đưa lưng về phía họ, cởi ra chiếc áo ngắn tay màu trắng bó sát trên người, phơi trần hết da mịn thịt non ra ngoài, trông trắng bóng như ngọc, quanh thân được bao phủ bởi một vầng sáng màu cam của ánh nắng chiều, sát vòng eo thon thả còn có hai cái núm đáng yêu, nhìn lên trên chút nữa, dọc theo đường cong lưu sướиɠ của sống lưng, xương bả vai cũng tinh xảo đẹp đẽ như một đôi cánh bướm sắp giương cánh bay đi.
Ánh mắt hai người rực lửa nhìn chằm chằm lên tấm lưng xinh đẹp của thiếu niên, khi người trước mặt cúi xuống giặt khăn tắm trong chậu, cặp mông căng mẩy tròn tròn đã nhếch lên, càng là cực kì câu nhân.
Thẩm Yến đương nhiên nhận ra ánh mắt trần trụi găm ở phía sau, nhưng hắn cũng không có lập tức quay đầu lại nhìn.
Hệ thống nói cho hắn biết, vì phòng ngừa Thiên Đạo phát hiện ra người ngoại lai, hắn không thể OOC.
Nguyên chủ sống ở vùng núi ít thông tin, được nuông chiều lớn lên, tính tình ngây thơ hồn nhiên, tự nhiên sẽ không mẫn cảm với loại ánh mắt này.
Chờ hai ánh mắt kia quá mức mãnh liệt, Thẩm Yến rốt cục cũng quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc đối diện với ánh mắt của Giang Hoài và Diệp Sâm.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy hai người này ánh mắt càng lúc càng trầm, giống như giây tiếp theo sẽ nhào tới đem hắn ăn tươi đi.
Thẩm Yến như bị bỏng, lập tức dời tầm mắt, nhanh chóng mặc áo ngắn tay vào.
“Xong rồi sao?” Giang Hoài sải bước đi tới, hứng thú nhìn con thỏ nhỏ có chút ngốc nghếch nhưng đôi khi lại rất nhạy cảm.
Thỏ con bị nhìn đến dái tai đỏ lên, mái tóc đen ngắn mềm mại, hai tròng mắt doanh nhuận né tránh không dám nhìn bọn họ.
Rõ ràng đều là nam sinh, theo lý thuyết là không có ý gì khác, bị nhìn cũng chẳng sao, nhưng thỏ con hết lần này tới lần khác lại không nhịn được thẹn thùng.
Thẩm Yến ấp úng gật đầu, bị thân hình cao lớn của Giang Hoài bao phủ, có chút nhát gan.
"Còn có nước nóng không? Chúng tôi cũng muốn đi rửa sạch." Không biết Diệp Sâm đi tới khi nào, hắn lạnh lùng mở miệng.
Thẩm Yến vội vàng gật đầu, giống như chạy trốn đến phòng bếp lấy nước nóng cho bọn họ.