Nhân viên tổ tiết mục dựng máy quay phim bắt đầu ghi hình, trưởng thôn dẫn thôn dân nhiệt tình ra đón.
Trong ba người cũng chỉ có Tạ Tri Dật mới nở được một nụ cười ôn nhu trò chuyện cùng các thôn nhân, hai người còn lại thì vẻ mặt lạnh lùng đứng ở một bên quan sát.
Thẩm Yến trông thấy một nữ sinh xinh đẹp, làn da trắng như tuyết đứng ở phía trước nhất, đặc biệt nổi bật trong đám đông bị phơi nắng đến đỏ thẫm làn da.
Không cần hệ thống nhắc nhở, Thẩm Yến cũng có thể lập tức đối chiếu thông tin với người này.
Vị diện thế giới nữ chủ, Chu Phán Đệ.
Được cha mẹ nguyên chủ thu dưỡng, chẳng những không biết cảm kích, ngược lại còn bởi vì trong nhà luôn sủng ái nguyên chủ, lòng sinh ra hận ý, cảm thấy chính mình cả ngày phải làm việc đồng áng là bị bạc đãi, lại quên mất bản thân được ăn được uống được mặc, lại còn được đi học đều là do cha mẹ nguyên chủ gánh vác.
Lần lựa chọn ứng cử viên cho chương trình “Biến Hình Ký” này, nguyên chủ đã nhường cơ hội đó lại cho anh trai, điều này càng làm cho hận ý của Chu Phán Đệ càng thêm sâu sắc, luôn nghĩ rằng cơ hội này phải trao cho cô mới đúng.
Thật là một đấu gạo ân tình liền kéo theo cả đống ý thù!!
Ba vị nam chính rất nhanh đã bị dân làng bao vây, họ kéo vali đi về phía trước, Chu Phán Đệ nhìn máy quay phía sau, trên mặt nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào, đưa tay ra đón lấy chiếc vali trong tay Tạ Tri Dật.
"Để tôi giúp các cậu cầm đi, các cậu ngày thường sinh hoạt ở thành phố, nên không biết đường chỗ chúng tôi đi vừa dài vừa khó, sẽ rất mệt."
Lúc trước nghe từ trong miệng tổ tiết mục mới biết được, ba nam sinh đến trao đổi lần này đều là thế tử gia giàu có, giờ gặp mặt trực tiếp, ba người lớn lên còn quá mức xuất sắc, trái tim Chu Phán Đệ càng rơi vào luân hãm.
Cô chọn Tạ Tri Dật vì thoạt nhìn hắn ta có vẻ hiền lành, dễ bị công lược nhất, chỉ cần hạ gục được người này, đổi vận mệnh của cô nhất định sẽ được thay đổi, không cần phải ăn nhờ ở đậu, sống phải nhìn sắc mặt người khác, cả ngày làm việc, rồi sớm kết hôn sinh con, cả đời mặt cúi đất lưng khom trời, cuối cùng lại biến về dáng vẻ già nua xấu xí.
Tất nhiên, cô cũng không thực sự có ý định giúp Tạ Tri Dật kéo vali, lúc tới đã phải đi đường lâu như vậy, cô mệt mỏi đến không chịu nổi, làm vậy cũng chỉ là muốn biểu hiện chân thiện mỹ trước ống kính, thuận tiện tiếp xúc gần gũi hơn với Tạ Tri Dật mà thôi.
Cho dù dã tâm của nữ sinh đã cực lực che dấu tốt, nhưng ba người kia xuất thân bất phàm, liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Khoé môi Tạ Tri Dật ngậm lấy ý cười, hắn ta tránh đi Chu Phán Đệ, khách khí lại lễ phép nói, “Không cần, sao có thể làm phiền một nữ sinh được chứ, cảm ơn cô.”
"Không sao đâu, tôi thường ngày ở nhà cũng hay đi làm ruộng, rất có sức lực." Hai má Chu Phán Đệ hơi ửng hồng, cố ý kể ra chính mình thực vất vả.
Tạ Tri Dật cười cười không nói, nhưng đáy mắt hắn ta lại không có bao nhiêu độ ấm, Chu Phán Đệ giống như mở ra cái máy hát, bắt đầu nói đến chuyện thú vị của mình từ nhỏ đến lớn, nào là làm việc nhà nông, nào là những việc xảy ra trong nhà.
Cô dự định trước để bọn họ biết mình chăm chỉ vất vả như thế nào, sau đó mới tiết lộ cô không phải con gái ruột của nhà đó. Làm như vậy không chỉ giẫm lên Thẩm gia một đạp, báo nhà này nhiều năm qua đã áp bức mình, còn có thể để cho mình thoạt nhìn càng thê thảm.
Thẩm Yến trông có vẻ ngoan ngoãn đi trong đám người, trên thực tế thì lại đang vểnh tai lên nghe Chu Phán Đệ nói.
Bất quá hiện tại hắn cũng không có ý định đi vạch trần thân thế của Chu Phán Đệ.
Nguyên gốc một nhà nguyên chủ ở tổ chương trình sau khi phát sóng liền bị hiểu lầm, người người hô đánh, biến thành chuột chạy qua đường, cho dù người trong thôn muốn lên tiếng giải thích thì cũng không tinh thông internet, bọn họ sao có thể bật lại được những anh hùng bàn phím kia.
Anh trai nguyên chủ và nguyên chủ vốn dĩ học rất giỏi, thật vất vả mới thi đỗ đại học để rời khỏi núi, nhưng lại bị fans của Chu Phán Đệ huỷ diệt, liên tục gặp phải bạo lực học đường, người người xa lánh, không có tiền đồ, cuối cùng còn gặp phải tai nạn xe cộ mà chết.
Cha mẹ nguyên chủ biết tin hai đứa con trai của mình chết thảm, cũng uất ức đến chết, ngược lại, Chu Phán Đệ lại mượn được con đường máu huyết của một nhà nguyên chủ để gả vào hào môn, phú quý cả đời.
Đối với loại người kiêu căng tự mãn, bạch nhãn lang như Chu Phán Đệ, trực tiếp trả thù còn thú vị hơn so với việc chờ đợi đối phương cho rằng đã thành công, lại mạnh mẽ đạp xuống một cước.
………