Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 1 - Chương 3: Chính Công Lộ Diện

Xe dừng lại, cửa xe từ từ mở ra, âm thanh xì xào bàn tán xung quanh bỗng dưng im bặt, tất cả mọi người đều rướn cổ xuyên thấu qua cửa kính xe, cố gắng nhìn vào bên trong.

Một chân từ bên trong duỗi ra, giẫm lên mặt đất vàng, đôi giày kia rất trắng, thiết kế có hình, rất đẹp mắt, tiếp theo là một cẳng chân thon dài thẳng tắp, bọc trong chiếc quần jean màu xám nhạt.

Chờ khi hai chân đã hoàn toàn tiếp đất, nửa người trên rốt cuộc cũng lộ ra.

Áo sơ mi tơ lụa màu xanh bích ngọc vô cùng rực rỡ, nút cúc áo trước cổ được tháo bỏ ra vài chiếc, phơi ra sắc màu rắn rỏi của l*иg ngực, tay áo tùy tiện xắn lên, đường cong lưu loát phủ một tầng cơ bắp mỏng manh trên làn da màu mật.

Gương mặt đó cực kì đẹp trai!

Thoạt nhìn cả người hắn ta có chút dã tính, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đào hoa liễm diễm câu nhân.

Sau khi xuống, hắn ta tiện tay xách vali xuống, cơ bắp hơi nhô lên, trông rất có sức bật.

Nam sinh đã xuống xe, một bên thờ ơ nhìn qua đám người, một bên tản mạn vịn một tay lên cần kéo va li, hắn ta nghiêng đầu cùng người trong xe nói cái gì đó.

Ánh mắt hắn ta lười biếng đang nhàn nhạt liếc nhìn, đột nhiên dừng lại, khóe môi cong lên cười, trông vừa du côn vừa đậm chất xấu xa, dưới nắng mặt trời chiếu vào chiếc khuyên tai sapphire bên trái sâu thẳm, lấp lánh ra một loại ánh sáng chói mắt.

Xung quanh nhao nhao truyền đến tiếng hít thở, thượng vàng hạ cám nói nam sinh lớn lên thật đẹp trai, đẹp như minh tinh trên TV vậy.

Trên thực tế, trong thôn cũng chỉ có nhà thôn trưởng mới có một chiếc TV đen trắng, người được xem đã ít lại càng ít, ai biết minh tinh truyền hình trông như thế nào?

Trong lúc nói chuyện, nam sinh thứ hai cũng xuống theo.

Khác với nam sinh thoạt nhìn phong lưu, nam sinh thứ hai mặc trên người chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, nút áo từng nút cài kín lên yết hầu, cảm giác cấm dục mười phần.

Mày kiếm mắt sao, khí chất của hắn ta lãnh liệt, trầm tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, con ngươi mang màu nâu nhàn nhạt, có chút giống màu kẹo cà phê, lạnh băng không có độ ấm, làm cho người ta không dám lại gần.

Sau khi nam sinh này xuống xe, hắn ta cũng lấy ra hành lý của mình, dáng người đứng lên thẳng tắp, giống như một cây lao, ánh mắt cũng đảo qua trong tầm mắt, dừng lại.

Giang Hoài cà lơ phớt phơ khoác cánh tay lên vai Diệp Sâm, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, khóe mi hơi nhếch, bất cần đời nghiêng đầu nhìn người bạn tốt, hào hứng hỏi, "Thế nào, đẹp không?”

Giang Hoài từ trước đến nay cũng rất thích người đẹp, nam nữ đều không kiêng kỵ, thoáng cái bị đuổi đến chỗ vướng víu này, vốn là đang buồn bực, cũng chuẩn bị tốt cấm dục, không nghĩ vừa đến đã có thể nhìn thấy mỹ nhân đẹp như vậy, hơn nữa còn là hai người.

Nữ sinh vóc dáng cao gầy, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, quần áo trên người tuy rằng cũ kĩ, nhưng kiểu dáng không tệ, tôn được lên dáng người.

Nhưng mà, càng hấp dẫn người ta hơn chính là thiếu niên rụt ở trong đám người bên cạnh, cậu mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng đã có chút ố vàng, có vẻ đã hơi chặt, hoàn mỹ phác họa rõ ra vòng eo thon thả mềm mại, hằn lên cả đôi xương quai xanh tinh xảo.

Chiếc quần phía dưới chắc đã mặc từ lâu, trắng bệch không nói, còn có chút ngắn ngủn, bại lộ cả một đoạn mắt cá chân trắng sáng như ngọc.

Giang Hoài tung hoành trong thành phố nhiều năm, nam nữ xinh đẹp đã gặp qua không ít, thiếu niên đứng đầu như vậy cũng không hiếm lạ gì, chỉ là kết giao không được bao lâu đã tẻ nhạt vô vị, đến du͙© vọиɠ muốn lên giường cũng chẳng có, nhưng cố tình lần này, vừa nhìn thấy người kia đã giống như bị thần tình yêu Cupid bắn trúng, tim bay nhảy tằng tằng rung động.

Thật muốn ăn.

Ánh mắt Giang Hoài càng lúc càng sâu thẳm.

"Eo này... chân này..."

Diệp Sâm thản nhiên nhìn thiếu niên lạc trong đám người, ánh mắt cũng hơi tối lại, gật đầu, hiếm khi phụ họa một câu, "Ừ.

Đang lúc nói chuyện, nam sinh thứ ba cũng từ trên xe bước xuống.

Khác với Diệp Sâm lãnh đạm lạnh lùng, Giang Hoài phong lưu quyến rũ, nam sinh thứ ba xuống xe mặt mày ôn nhuận, áo hoodie rộng rãi phối cùng chiếc quần thể thao, nhìn qua rất dịu dàng, khóe môi hắn ta khẽ cong, giọng điệu ôn hòa phụ họa loại đề tài hạ lưu này, "Quả thật, không tệ.”

Khi ánh mắt ba người tối nghĩa nhìn chằm chằm Thẩm Yến, Thẩm Yến cũng không dấu vết đánh giá lại ba người, hắn hơi cụp mắt xuống, trong mắt lóe lên một tia ám trầm.

Không nghĩ tới, chẳng đợi hắn ra tay, ba người kia đã đối với hắn sinh ra hứng thú!

Khởi đầu thật thuận lợi...