Thẩm Yến ngồi ở bên giường, vẻ mặt ngây ngốc nhìn ba vị thiếu gia trước mặt, đẹp trai nhà giàu thế mà chỉ vì một chiếc giường lại cãi vã.
Nam sinh cà lơ phất phơ vểnh chân lên bắt chéo, hắn ta ngồi ở bên cạnh Thẩm Yến, liếc xéo hai người kia một cái, lười biếng nói, “Không được, thêm hai người các cậu thì chật quá, tôi không muốn xuống đó ngủ.”
Diệp Sâm vẻ mặt lạnh lùng, từ lúc xuống xe còn chưa nói được mấy câu, đôi mắt đen như mực nhàn nhạt nhìn Giang Hoài, "Vậy chúng ta có thể cùng ngủ?"
Tạ Tri Dật ôn hòa cười cười, "Tiểu Hoài, cậu phải biết, vì ai mà chúng tôi mới phải đến nơi này?”
Giang gia, Diệp gia cùng Tạ gia, là ba cái gia tộc lớn nhất trong thành phố, Tạ gia liên quan đến chính trị, Diệp gia theo thương, Giang gia theo quân.
Bởi vì quan hệ phụ huynh rất thân thiết, cho nên ba người bọn họ cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ vô cùng tốt.
Ở trên Giang Hoài còn có hai người anh trai đã thi vào trường quân đội, duy chỉ có mình Giang Hoài là không muốn. Hơn nữa, phẩm chất Giang Hoài trái ngược hoàn toàn với một tướng quân ngay thẳng, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, vừa lưu manh vừa phong lưu phóng khoáng, quả thực, là cái thành phần đột biến gen trong nhà.
Ba Giang chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng mỗi lần giáo huấn Giang Hoài, đều bị ba mẹ ông ngăn cản, Giang lão gia và Giang lão phụ luôn nghiêm khắc với con trai, nhưng đối với cháu trai lại đau xót đến tận xương tận tủy, điều này càng làm hắn ta trắng trợn không kiêng dè gì ai.
Có điều, Giang Hoài tuy không có chỉnh hình, kết giao bạn trai bạn gái so với thay quần áo còn chịu khó hơn, nhưng lại chưa từng nghiêm túc muốn tiến thêm một bước - - hôn môi hay lên giường.
Bởi thế, nam sinh đang đu bám được Giang Hoài tất nhiên là không cam lòng, hắn muốn bỏ thuốc Giang Hoài, muốn phát sinh quan hệ cùng với hắn ta, bắt Giang Hoài phải chịu trách nhiệm, nào ngờ bị ba mẹ Giang Hoài giữa đường biết được, dưới cơn nóng giận, ông lừa gạt cả ba mẹ mình, lập tức đưa Giang Hoài vào chương trình “Biến Hình Ký” này, mục đích là để cho thằng con trai chịu khổ.
Diệp Sâm và Tạ Tri Dật là bạn tốt, hơn nữa còn tò mò, tự nhiên cũng sẽ đi theo.
“Đừng tưởng là tôi không biết, các cậu theo tới cũng chỉ là để mua vui thôi." Giang Hoài không dễ gì bị lừa, hừ nhẹ một tiếng.
Tạ Tri Dật ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến đang trong vẻ mặt mờ mịt, nhẹ giọng nói, "Dù sao đây cũng là nhà của tiểu Yến, vẫn nên hỏi qua tiểu Yến một chút?"
Thẩm Yến đang xem kịch vui, trong lòng liền phỉ báng, cái tên nam chính Tạ Tri Dật phúc hắc này.
Giang Hoài cũng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên cánh tay vươn ra ôm lấy bả vai của Thẩm Yến, kéo người về phía trước mặt mình, suýt chút nữa đem người kéo ngồi ở trong lòng.
“A…”
Thẩm Yến không kịp đề phòng, bất ngờ ngã nghiêng đυ.ng vào ngực Giang Hoài, l*иg ngực rắn rỏi đυ.ng trúng chóp mũi, thực sự rất đau, hốc mắt nháy mắt đỏ lên, hắn giãy giụa đẩy Giang Hoài ra, muốn đứng lên từ vòng tay hắn ta, lại đột ngột bị ôm chặt ấn xuống.
Viền mi Thẩm Yến ngấn nước, hai mắt mở to hết cỡ, lộ rõ ra vẻ không thể nào tin được.
Người này...... hắn ta thế mà......
Một khối thịt nhỏ, mềm mềm nằm gọn trong tay nam sinh vừa mới gặp hôm nay.
Xấu hổ làm cho hai gò má Thẩm Yến đỏ bừng, cơ thể khẽ run lên, thanh âm bắt đầu hoảng loạn, "Anh... mau buông ra..."
Lòng bàn tay vừa mềm vừa nhỏ cách lớp áo sơ mi lụa mỏng manh của Giang Hoài, cọ dán ở trên ngực hắn ta, sự đυ.ng chạm này làm Giang Hoài run lên tê dại.
Nhìn đôi bàn tay nhỏ xinh kia còn không an phận, cho dù vô dụng vẫn cứ tiếp tục đẩy người mình ra, hắn ta đã cố ý tăng thêm lực đạo trong lòng bàn tay, thiếu niên lập tức cứng đờ, im nhữ gỗ cọc, không dám ngo ngoe, nhúc nhích.
Giang Hoài cũng nghiêng người về trước, vô cùng hứng thú nhìn khuôn mặt hồng hồng, vành tai đỏ ửng của thiếu niên, mơ hồ nhỏ giọng nói, “Bảo bối, nói cho hai người kia biết muốn ngủ với anh không?”