Rời Đi

Chương 2

3.

Ngay chiều hôm đó, Mộ Minh trở về.

Anh ta bày ra vẻ mặt hậm hực nói: "Khương Nam, tôi đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần là không được quấy rầy Lâm Du Du rồi!"

"Sau này sẽ không nữa."

Tôi lấy tờ đơn ly hôn ra đưa cho anh ta.

Mộ Minh liếc nhìn rồi thô lỗ giật lấy từ tay tôi, bắt đầu nhìn vào tờ đơn ly hôn.

“Cô lại bày ra trò gì nữa?” Mộ Minh hỏi tôi.

Bởi trong đơn ly hôn đã ghi rõ ràng. Bản thân tôi sẽ tịnh thân xuất hộ*.

*Tịnh thân xuất hộ (净身出户): Lúc hai bên quyết định ly hôn, bên A đưa ra yêu cầu bên B từ bỏ bất tất cả tài sản chung, ra đi tay không.

Mấy năm nay ở Mộ gia, cơm ăn áo mặc đều là của bọn họ, thật ra bố tôi cũng để lại cho tôi một khoản kếch xù, song tôi không hề động vào.

Theo cách sống của tôi, có lẽ ngay cả khi tôi sống đến 100 tuổi cũng sẽ không thể sử dụng hết nó.

Chỉ là tôi không sống được lâu như vậy.

"Tôi có thể bày ra trò gì được? Tôi có thể qua mặt anh ư?" Tôi tự giễu.

“Vậy chuyện của đứa bé trong bụng cô là gì?” Mộ Minh tức giận nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

"Tôi đã hẹn với bác sĩ rồi, tuần sau tôi sẽ tiến hành làm phẫu thuật phá thai."

Mộ Mình nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.

Khi tôi mới biết mình có thai, Mộ Minh đã yêu cầu tôi phá nó, nhưng tôi một mực không đồng ý. Sau đó tôi chuyển đến nhà họ Mộ, Mộ Minh cũng không đề cập đến việc này nữa.

Bây giờ cái thai đã năm tháng, nói không cần liền thật sự không cần nữa.

“Chỉ là cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.” Đối mặt với ánh mắt dò xét của anh ta, tôi thản nhiên nói.

"Khương Nam, tốt nhất là cô đừng lừa tôi!"

Mộ Minh nhanh chóng ký tên lên đơn ly hôn rồi vứt nó cho tôi.

“Ngày mai tôi sẽ dọn đi khỏi nơi này, một tháng nữa sẽ chính thức ly hôn.” Tôi nói

“Đừng nói cho người nhà anh vội, chúng ta tiền trảm hậu tấu*.”

*Tiền trảm hậu tấu (先斩后奏): hành động trước, báo cáo sau

"Không cần cô nhắc nhở."

Mộ Minh rời đi.

4.

Tôi trở về ngôi nhà cũ của hai bố con.

Bố mẹ tôi ly hôn năm tôi mới lên năm. Bà bỏ tôi đi và chưa từng quay lại gặp tôi lấy một lần.

Ký ức còn sót lại về bà là lần bà mua kẹo hồ lô cho tôi, sau đó bảo tôi đứng ở đầu phố đợi bà.

Tôi đứng đợi từ sáng đến tối, dù bố có ôm tôi thế nào tôi cũng không rời, cho đến khi ông nói với tôi rằng mẹ sẽ không trở về nữa.

Tôi hỏi ông, tại sao?

Ông đáp, bà không còn yêu chúng tôi nữa.

Sau lần đó, tôi không nghĩ đến bà nữa. Hai bố con cứ thế sống nương tựa vào nhau.

Rồi bố tôi cũng qua đời.

Tôi được đưa đến Mộ gia năm tôi mười hai tuổi.

Tôi quen Mộ Minh.

Anh là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng thấy.

Ngay cả khi cau mày cũng đẹp trai.

Anh nói với tôi: "Tiểu Nam, bố của em vì bảo vệ ông nội anh mà qua đời. Từ giờ trở đi, anh sẽ thay ông ấy bảo vệ em, sẽ không bao giờ để em bị thương."

Nhiều lần tôi muốn hỏi Mộ Minh, vết thương trong tim có tính là bị thương không?

Chắc là không nhỉ.

Cuối cùng thì chàng trai từng hứa bảo vệ tôi, cũng không còn ở bên tôi nữa.