Rời Đi

Chương 3

Một tuần sau.

Tôi đến bệnh viện để phẫu thuật.

Trùng hợp thay, tôi gặp Mộ Minh cũng đưa Lâm Du Du đến đây khám bệnh.

“Mang thai?” Tôi thuận miệng hỏi, “Chúc mừng.”

"Không phải, chỉ là khám phụ khoa định kỳ thôi." Lâm Du Du vội vàng giải thích.

"Còn cô thì sao? Tới khám thai à?"

"Phá thai."

Nói xong, tôi đi thẳng đến văn phòng bác sĩ.

Đồng thời phớt lờ khuôn mặt đen như đí.t nồi của Mộ Minh.

Sau khi xác nhận kế hoạch với bác sĩ, tôi bước ra khỏi phòng khám, chuẩn bị làm thủ tục nhập viện.

Mộ Minh đứng ở góc cửa đột nhiên kéo tôi đi, để lại Lâm Du Du nhìn chúng tôi bằng ánh mắt không cam lòng.

Tới góc khuất, Mộ Minh hỏi tôi: “Khương Nam, cô nghiêm túc?”

“Không thì sao?” Tôi phất tay.

Mặc dù vẫn đang trong thời kỳ tạm lắng* trước ly hôn, nhưng đối với tôi, Mộ Minh đã hoàn toàn trở thành một người xa lạ.

*Nguyên gốc là 离婚冷静期: thời điểm mà hai bên có quyền suy nghĩ kỹ lại trước khi đưa ra quyết định có ly hôn hay không. Mình không biết bên mình có thời kì này hay không và tên nó là gì nên để tạm là “thời kì tạm lắng trước ly hôn” (thứ lỗi cho cô bé mới 18 tuổi chưa trải sự đời này T . T )

Con người tôi trước giờ luôn dứt khoát.

Một khi tôi đã xác định một người không còn liên quan gì đến tôi, tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn tình cảm với anh ta.

Cũng giống như năm đó chấm dứt hoàn toàn tình cảm với mẹ.

Mộ Minh nghiến răng, buông tôi ra: "Cô bỏ đứa trẻ rồi, tôi biết phải giải thích với người nhà thế nào."

"Yên tâm đi, tôi sẽ không liên lụy anh đâu."

Tôi quay lưng bỏ đi.

Trước đây, đều là tôi nhìn theo bóng lưng anh ta.

Bây giờ không cần nữa.

5.

Sau khi nhập viện, tôi làm kiểm tra tổng thể.

Quyết định xong thời gian phẫu thuật ngày mai, ông nội Mộ đột nhiên đến.

Ngoại trừ Mộ Minh và Lâm Du Du, không ai biết tôi nhập viện làm phẫu thuật ph.á thai cả.

Mà hai người này chắc chắn sẽ không nói cho ông nội Mộ.

"Là Mộ Minh nói với ông." Ông nội Mộ nhìn thấu tâm tư tôi, lập tức giải thích.

Sao có thể?

"Có lẽ tên nhóc thối Mộ Minh cũng không vô tâm với con như con nghĩ, chỉ là nó cứ muốn giữ thể diện cho chính mình."

Tôi mỉm cười.

Mấy lời nói dối này cũng chỉ lừa được tôi ngu ngơ khù khờ của những năm xưa.

Tôi thà tin Lâm Du Du sau khi khám phụ khoa phát hiện mình không thể sinh con, Mộ gia không có người nối dõi, cho nên mới để tôi giữ đứa bé lại.

"Ông sẽ đưa Lâm Du Du ra nước ngoài thêm lần nữa, con đừng giận Mộ Minh, đứa bé hoàn toàn vô tội." Ông nội Mộ là người từng ra sa trường, ông trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

"Ông nội Mộ, con sắp qua đời rồi..."

Tôi không nghĩ ra lý do để từ chối ý tốt của ông.

Ông nội Mộ đối xử với tôi rất tốt, dù cho có bị cháu trai ghi hậ.n, cũng phải cho tôi một cuộc sống hạnh phúc.

Bởi vậy nên, tôi không muốn lừa ông.

"U.ng th.ư tử ©υиɠ giai đoạn cuối, bác sĩ nói không thể giữ đứa bé lại, có giữ lại thì sau này cũng mắc dị tật, mà bệnh tình của con cũng sẽ vì cái thai mà ngày càng trở nên nghiêm trọng."

Tôi nhìn hốc mắt đỏ ửng của ông nội Mộc.

Ông biết tôi sẽ không bao giờ nói dối ông, biết điều tôi nói nãy giờ đều là sự thật.

"Mộ Minh có biết không?"

"Không biết ạ."

"Đến cuối cùng, con vẫn nghĩ cho nó."

"Không đâu ạ." Tôi nói với ông nội Mộ.

"Chỉ là ở điểm cuối của cuộc đời rồi, con muốn tự yêu lấy chính mình, không muốn vì bất cứ ai mà chịu ấm ức nữa."

"Bởi vậy nên ông nội, ông có thể không nói cho Mộ Minh biết được không ạ? Con không muốn những ngày tháng cuối cùng này, phải sống một cuộc sống không thoải mái."

"...Được." Ông nội Mộ đồng ý.

"Tiểu Nam, ông đưa con ra nước ngoài điều trị nhé?" Im lặng một hồi, ông nội Mộ lên tiếng.

"Thôi ạ." Tôi lắc đầu. "Con muốn qua đời ở Bắc thành, lá rụng về cội, con chỉ muốn được chô.n cất bên cạnh bố."

Tôi nhìn ông nội Mộ quay người lại.

Trong khoảnh khắc đó, tôi phảng phất nhìn thấy giọt nước mắt lăn xuống má ông.