8.
"Bọn mày thả chị ấy ra!"
Tống Viện bỗng gào lên.
Mặt nó vẫn còn khϊếp đảm, nhưng động tác không hề do dự, lực đẩy không nhẹ.
Nó vốn to cao, chỉ cần xông lên, Nhϊếp Trân Trân có khác gì con châu chấu trước mặt nó đâu.
Nháy mắt tôi vùng thoát ra, bắt đầu chỉ huy Tống Viện tác chiến cận thân.
"Bé Viện, em cứ nhằm Nhϊếp Trân Trân mà đánh, đánh mạnh vào, đánh tới chừng nào nó nhớ tên em thì thôi!"
Đương nhiên, tôi cũng không quên làm gương cho sĩ tốt.
Không đợi Tống Viện trả lời, tôi lập tức xông lên túm tóc Nhϊếp Trân Trân, giật mấy phát.
Tôi chưa từng đá.nh l.ộn.
Nhưng tôi từng thấy mẹ tôi ch.ọ.c ti.ế.t heo.
Nhấn đầu heo xuống, vung tay xoẹt một phát.
Con heo cả trăm ký một chốc là nằm im.
Nguyên lý đại khái đều như nhau.
Tống Viện khϊếp sợ trước sự hung hãn của tôi, mồm há to nhét vừa bốn cục thịt kho tàu.
Nếu không phải tôi la quá to, nói không chừng nó còn đứng đó há mồm.
Rất nhanh, chị em tôi đè Nhϊếp Trân Trân xuống đất.
Tôi không nói nhiều, ngồi đè lên người Nhϊếp Trân Trân, không cho ả động đậy.
Tống Viện giống như hộ pháp của tôi, đứng trước mặt tôi, chắn phần lớn công kích vật lý thay tôi.
"Nhìn cho rõ vào, nó tên gì? Nó tên gì?"
Đại khái đời này Nhϊếp Trân Trân chưa từng chật vật đến mức đó.
Nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.
Vốn còn định nổi máu yêng hùng, nhưng bị tôi vả cho mấy phát nổ đom đóm xong, thì không còn dám yêng hùng miếng nào nữa luôn.
Một lúc lâu sau cô ả mới khàn giọng đáp:
"Tống Viện, nó tên là Tống Viện."
"Nhớ cho kỹ vào đấy."
Tôi vỗ vỗ mặt cô ả, học theo điệu bộ của cô ta nói:
"Tốt nhất mày nên khắc tên nó vào đầu, tao sẽ kiểm tra bất thình lình đấy."
9.
Không có gì bất ngờ, hai đứa tôi bị gọi vào văn phòng chủ nhiệm lớp.
Tống Viện run lẩy bẩy toàn thân.
"Chị Hoan, liệu có bị gọi phụ huynh không? Em sợ lắm. Mẹ em gi.ế.t em mất."
Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đ.án.h nh.au.
Còn Tống Viện thì nhát xưa giờ, ở trường còn không dám đá.nh r.ắm nữa chứ đừng nói đá.nh l.ộ.n.
Bình thường bị bắt nạt cũng chỉ dám yên lặng chịu đựng, chưa bao giờ dám quấy rầy giáo viên hay phụ huynh.
Cho nên hai đứa tôi đều không rõ quy trình.
Nhưng thấy vẻ sợ đến mất mật của nó, tôi thấy cần phải an ủi nó một phen.
"Bé Viện, đừng có gọi là mẹ em mẹ em nữa, phải là mẹ mình."
Tống Viện sững sờ, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Vậy mẹ mình có gi.ế.t em không?"
"Yên tâm, mẹ mình chỉ gi.ế.t h.e.o, không gi.ế.t ng.ười đâu."
Chính lúc hai đứa tôi đang châu đầu ghé tai thì thầy Tề chủ nhiệm vội vã đẩy cửa bước vào.
Tôi và Tống Viện lập tức đứng nghiêm.
"Nói nghe, hai vị dũng sĩ, sao lại để người ta đánh bầm dập thế?"
Tống Viện lập tức co đầu rụt cổ.
Nhìn cao to nhưng lại có cảm giác yếu đuối đáng thương, khiến tôi sinh lòng muốn che chở.
Tôi tiến lên một bước, vô cùng đau đớn nhìn thầy Tề:
"Đồng c.h.í thầy, em sai rồi, em biết sai rồi, em sai vô cùng sai ạ."
"Em không nên đá.nh lại, em nên đứng nghiêm như đứng chà.o c.ờ, để bạn đá.nh, đ.ánh ch.ế.t mới thôi."
"Bạn đ.ánh má bên trái thì en nên giơ má bên phải ra luôn."
"Bạn đá.nh xong em nên bôi dầu gió tan m.áu bầm cho bạn nữa..."
Thầy Tề đưa tay quạt lên đầu tôi một phát.
"Bé Hoan, em lại ngứa đòn rồi đúng không?"
"Thầy không muốn nghe mầy lên đồng đâu, đừng đóng phim với thầy nghe chưa?"
"Đừng có lây bệnh khùng cho thầy!"
Tôi ôm đầu xuýt xoa như thể đau lắm.
Thầy Tề không để ý đến tôi, quay đầu nghiêm túc nhìn Tống Viện.
"Lúc nãy thầy điều tra cẩn thận rồi, là mấy bạn đó bắt nạt em."
"Thân là chủ nhiệm lớp, lại để xảy ra chuyện như vậy ngay trước mắt thầy, là lỗi của thầy."
"Thầy rất xấu hổ."
"Xin lỗi em, để em chịu ấm ức rồi."
Tống Viện nhất thời không kịp phản ứng, há hốc mồm nửa ngày, lại ngây ngốc không nói được chữ nào.
Hết gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt không tiếng động nối nhau chảy xuống như mưa.
"Gặp mấy đứa đầu gấu ở trường bắt nạt, em không được sợ. Em càng sợ, chúng nó càng được nước lấn tới, không coi ai ra gì."
Thầy Tề ngồi xuống, lại lườm tôi một cái.
"Nói đi cũng phải nói lại, em không ăn cơm hả Hoan? Đánh nhẹ như vậy chúng nó có nhớ đâu!"
Nói xong, thầy lại liếc mắt nhìn Tống Viện.
"Thầy mà to cao được như Tống Viện, thầy đạp một cái là chúng nó bay tới sao Hỏa luôn ấy chứ."
Tôi giơ ngón cái lên nịnh nọt:
"Thầy uy vũ, uy vũ vô cùng!"
"Yên tâm, em mới 17 tuổi, trước khi đủ 18 còn có thể đánh thêm vài lần."
Thầy Tề bị tôi chọc cười, lại quạt đầu tôi thêm phát nữa.
Vẻ mặt căng thẳng lo sợ của Tống Viện cũng giãn ra nhiều.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên Hàn Nhã Lan đẩy cửa bước vào, không chào hỏi ai đã mắng Tống Viện xối xả.
"Cái đồ n.g.u đ.ần d.ố.t n.á.t nhà mày, học hành đã n.g.u nh.ư h.e.o rồi còn đua đòi đ.ánh nhau nữa hả?"
"Mày muốn chọc tao tức chết hả?"
Bà ta vừa nói vừa xô Tống Viện.
"Nghỉ học, nghỉ học luôn đi! Đằng nào mày cũng không học được chữ đui nào, vậy thì khỏi học luôn đi!"
"Ra chợ mà bán thịt heo với mụ mẹ ăn hại của mày đi!"
Thầy Tề tốt tính đứng sau lưng giải thích tình hình với bà ta.
Chẳng ngờ Hàn Nhã Lan không thèm nghe.
Bà ta cất giọng the thé châm chọc:
"Không phải c ứ t sao ruồi bu lại, một tay sao vỗ nên kêu?"
"Mày không chọc người ta sao người ta phải bắt nạt mày? Sao người ta không bắt nạt ai khác mà lại bắt nạt mày?"
Đệ.ch!
Sinh vật này chưa tiến hóa phải không anh em?
Tôi nhịn bà ta lâu lắm rồi đếy.
Thấy Tống Viện hoảng sợ rúm ró nép sang một bên như chim cút, tôi không còn quản được cái mỏ mình nữa.
"Dì Hàn, dì biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe. Không hiểu thì đừng có xài thành ngữ lung tung."
"Một tay không vỗ nên kêu ấy hả? Để tôi vỗ vào mặt dì một cái xem có nên kêu hay không nhé? Tôi thề hứa đảm bảo tôi chỉ vỗ bằng một tay thôi!"
"Tôi nói dì nghe, c.h.ó d.ại c.ắ.n người cần gì ai chọc nó?"
"Hoan à, sao con... sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ?"
Hàn Nhã Lan trợn mắt nhìn tôi đầy đau xót.
"Mẹ là mẹ ruột của con mà."
"Thôi dì tỉnh lại giùm tôi. Tôi thà đi đầu thai luôn còn hơn nhận bà mẹ ngoại hạng như bà."
Tôi tức tối trừng bà ta một cái, lập tức ánh mắt rơi vào phía sau lưng bà ta.
"Đồ.ng ch.í Lương Thục Tuệ, đồ.ng ch.í đừng chê con đuổi con nha?"
Sau lưng Hàn Nhã Lan là một người phụ nữ.
Còn đeo tạp dề cáu bẩn, đang há miệng thở hồng hộc như trâu húc m.ả.
Chẳng phải đ.ồng c.hí Lương Thục Tuệ thân yêu của tôi thì còn ai vào đây nữa?
Mẹ tôi bước nhanh tới đứng cạnh tôi và Tống Viện, kiểm tra kỹ càng hai đứa từ trên xuống dưới.
"Không bị thương là tốt rồi, không bị thương là tốt rồi."
Hàn Nhã Lan nức nở gào lên:
"Lương Thục Tuệ, bà nhìn đi, bà l.â.y cái n.g.u của bà cho con Hoan rồi."
"Bà cho nó uống bùa mê th.u.ốc l.ú gì mà nó sống ch.ế.t không chịu nhận tôi thế này hả?"
10.
"Lúc nãy không phải dì mới kêu bé Viện phải tự nhìn lại mình, phải tự trách mình hay sao?"
"Không thì dì thử đoán xem, sao tôi chịu nhận người khác mà nhất định không chịu nhận gì?"
Nháy mắt Hàn Nhã Lan cứng họng, sững sờ nhìn tôi.
"Nếu như tôi học kém hơn bé Viện, dì còn muốn nhận tôi về không?"
Ha ha ha.
Thứ Hàn Nhã Lan muốn xưa giờ không phải là một đứa con gái.
Mà là một đứa con giỏi giang.
Nếu Tống Viện đủ giỏi giang thì bà ta còn sống chết đòi nhận tôi về sao?
Tôi lại chẳng đi guốc trong bụng bà ta.
Tống Viện bỗng nhỏ giọng nói:
"Không có đâu."
Thấy bốn người bọn tôi đều nhìn nó chằm chằm, con bé vội vàng giải thích:
"Chị Hoan, ý em là không có ai học kém hơn em nữa đâu. Em là kém nhất rồi."
Mẹ tôi đỏ mắt, quát Hàn Nhã Lan:
"Hoa C ứ t Lợn, bé Viện là con gái tôi, bà còn dám mắng nó thêm một câu, bà có tin tôi cầm giò heo tát rụng răng bà không?
Hoa C ứ t Lợn?
Ha ha, tên cúng cơm của Hàn Nhã Lan là Hoa C ứ t Lợn à?
Ha ha, tên rất hay.
Tôi cười ngặt nghẽo, vỗ một phát làm Tống Viện suýt phun nước miếng.
Tống Viện vẫn hơi sợ, nhưng cũng không nhịn cười được.
Nhìn nó nén cười thấy thương luôn.
Thầy Tề khéo léo nói lảng sang chuyện khác.
Thầy tiện tay rút phiếu điểm ra, bình tĩnh nói:
"Hai vị phụ huynh, hay là mình ngồi xuống, bình tĩnh nói về thành tích của mấy bạn nhỏ đi nhỉ?"
Hời ơi!
Nói về thành tích con mình, có mấy vị phụ huynh có thể bình tĩnh cơ chứ?
Thầy Tề chơi được lắm.
Đúng như dự đoán, Hoa C ứ t Lợn vừa mới ngậm miệng lập tức nhảy dựng lên.
"Thầy Tề, mọi người đều hiểu cả, tôi cũng chẳng cần che giấu làm gì."
"Thành tích của Tống Viện tổ tiên mười tám đời nhìn thấy còn xấu hổ, làm sao vào lớp chọn được chứ"
"Đều là nhờ tôi đập tiền vào mới có suất ấy. Mỗi năm tôi phải tài trợ cho trường những mấy trăm triệu."
"Nhưng giờ tôi đã biết nó không phải con ruột tôi, thì mắc mớ gì tôi phải tốn tiền cho nó nữa chứ?"
Bà ta cố ý dừng lại rũ mắt nhìn mẹ tôi rồi nói tiếp.
"Trừ phi Hoan Hoan chịu nhận bà mẹ này, đồng thời ngay lập tức chuyển hộ khẩu vào nhà tôi."