Chúng Ta Đều Rất Giỏi

Chương 4

11.

Trưa hôm đó, mẹ tôi nhất quyết dẫn bọn tôi đi ăn nhà hàng.

Nhưng tôi và Tống Viện đều nặng nề.

Nhìn một bàn đầy món ngon, miệng lại đắng ngắt không thấy ngon lành gì.

Tống Viện cứ nhìn chằm chằm phiếu điểm trong túi của mẹ tôi.

Kết quả thi của nó lại kém ngoài sức tưởng tượng.

Sau khi xem hết một lượt ghi chú riêng trong sổ.

Mẹ tôi mới gọi cho tôi hai món, không hề đả động gì tới chuyện điểm thi cả.

Tống Viện trầm mặc nãy giờ, cuối cùng lí nhí nói:

"Mẹ, con lại bị điểm kém, nếu mẹ giận thì cứ mắng con đi ạ. Đánh cũng được ạ."

Mẹ tôi cười nhéo mũi nó.

"Mẹ đánh con làm gì?"

"Con thi được điểm thấp, con đã buồn rồi. Con gái mẹ thi điểm thấp, mẹ cũng buồn nữa."

"Hai mẹ con mình đều buồn, không phải vừa khéo nên ăn một bữa ngon cho lên tinh thần à?"

Tống Viện sửng sốt.

Phỏng chừng nó không đời nào tưởng tượng nổi mẹ tôi lại nói thế.

Nháy mắt tôi nghe sống mũi cay cay.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.

Trước kia mỗi lần có kết quả thi, mẹ đều dẫn tôi ra quán ăn một bữa phủ phê.

Thi tốt thì là ăn mừng.

Thi tệ thì là ăn xả xui.

Ăn xong mới kêu tôi ngồi phân tích bài học kinh nghiệm, xem vấn đề nằm ở đâu.

Mọi người đều cho rằng tôi trời sinh thông minh, đẻ ra đã giỏi.

Nhưng thực ra không phải.

Hồi nhỏ tôi cũng không giỏi.

Tôi cũng từng thất bại, cũng từng có lúc làm bài mãi không xong.

Rất nhiều lần, tôi đều nghĩ rằng mẹ sẽ đánh tôi.

Nhưng mẹ luôn có thể điều chỉnh cảm xúc của mẹ.

Sau đó cười vui vẻ hỏi tôi: "Ô, cục kít thúi của mẹ viết gì dzui quá dzạ?"

Cho nên tôi không ngừng phấn đấu để giỏi hơn.

Bởi vì tôi muốn khiến mẹ tự hào.

Mẹ thương tôi như vậy, dốc hết sức mình cho tôi những gì tốt nhất.

Tôi sao có thể để mẹ thua kém người khác?

Nhưng mẹ vốn phải là mẹ của Tống Viện.

Người vốn phải vui vẻ không sầu lo, tỏa sáng rực rỡ phải là Tống Viện mới đúng.

Nếu như không thể tiếp tục duy trì quan hệ với nhà trước, tuần sau thi xong, Tống Viện nhất định sẽ phải về học lớp thường.

Nhưng nhà tôi nào có nhiều tiền như vậy để giữ Tống Viện lại lớp chọn chứ.

Sau khi nghĩ thông, tôi mỉm cười nói với mẹ:

"Mẹ, con muốn đổi hộ khẩu."

12.

Tối hôm đó, nhà tôi họp gia đình.

Tống Viện mắt đỏ hoe, khuyên tôi:

"Chị Hoan, em học lớp thường cũng được mà. Không sao đâu, không sao thật mà."

"Chị không được về đấy, chị không được về nhà đấy nghe chị. Mẹ Hàn, mẹ Hàn hung lắm..."

Tôi đưa tay lau nước mắt cho con bé.

"Không sao, mỏ chị hỗn lắm, ai hung với chị chị chửi cho mà nghe. Em đừng lo."

"Chống mắt lên mà xem chị tr ả th ù cho em."

Tôi vừa nói vừa vười vừa bóp má Tống Viện.

"Xem da dẻ em này, như da em bé vậy. Ốm lại một chút thì có khác gì tiên nữ hạ phàm đâu."

"Chị nhìn em mà cũng muốn cong luôn, coi cái mặt nó cưng chưa này."

Tôi quay lại hôn mẹ tôi cái chóc:

"Đồng c hí Lương Thục Tuệ, đ ồng c hí hiểu chuyện chút đi."

"Phải ăn cơm đúng bữa, ngủ sớm dậy sớm, đừng thức đêm coi video bậy bạ nữa."

Tôi đang muốn dặn dò ba tôi thì bỗng mẹ tôi vỗ bàn một cái, khí thế ngút trời.

"Không phải là quyên góp mấy đồng bạc thôi à? Nhà mình góp!"

Mẹ nắm chặt tay bé Viện, khàn giọng nói:

"Bé Viện, từ nhỏ con không có ba mẹ bên cạnh, mẹ luôn thấy mình nợ con."

"Nếu có thể bù đắp được cho con phần nào, chút tiền này có đáng là gì?"

"Tiền tiêu rồi thì lại kiếm chứ gì căng!"

Mẹ nhìn tôi một cái, cố ý nhấn mạnh:

"Không phải là mẹ không nỡ xa con, chẳng qua mẹ không muốn cho con mẹ Hoa C ứ t Lợn kia được như ý thôi."

Thấy ba tôi không nói gì, mẹ cao giọng hỏi:

"Ông có ý kiến gì?"

Ba tôi cười gãi đầu gãi tai:

"Còn cần phải ý kiến gì nữa, chắc chắn là nghe theo đ ồng c hí vợ anh minh thần võ rồi."

Giỡn không!

Một năm quyên góp mấy trăm củ!

Mỗi tháng một lần thi, lần nào cũng phải gửi quà.

Mẹ tôi phải mổ bao nhiêu con heo? Bán bao nhiêu thịt heo?

Ba tôi phải ship bao nhiêu đơn?

Mới đủ tiền quyên góp chứ?

Tôi lập tức phản đối, vội vàng vào phòng dọn dẹp đồ đạc, định bỏ đi.

Ba mẹ tôi níu tay tôi, sống c hết không buông.

Đang còn tranh cãi thì bỗng Tống Viện cao giọng:

"Mọi người đừng cãi nhau nữa."

"Con muốn học lớp thường, con muốn thật đấy ạ."

13.

"Bé Viện, con không cần lo chuyện tiền nong, mẹ sẽ duy trì mức sinh hoạt như trước cho con, không để con phải chịu ấm ức đâu."

Tống Viện xua ta, bảo mẹ không cần nói nữa.

"Ba, mẹ, chị Hoan, mọi người cũng thấy đấy. Con thực sự không thông minh gì. Chẳng qua nhà họ Tống có tiền nên từ nhỏ đến lớn con vẫn được vào trường chuyên lớp chọn."

"Nhưng trình độ của con không tới, thầy giảng như giảng tiếng ngoài hành tinh, con nghe như vịt nghe sấm, hoàn toàn không theo kịp tiến độ,"

"Ngày nào đi học cũng như đi ăn cướp vậy đó."

"Tiết Ngữ văn cũng là tiết Anh văn, tiết Toán cũng như tiết Anh văn, mà tiết Anh văn cũng là tiết Anh văn."

"Còn không được đi muộn về sớm, phải ngồi đó, ngồi từ sáng đến đêm khuya."

"Cả lớp đều biết con vào lớp chọn nhờ quen biết, nên họ coi thường con, cô lập con, thậm chí còn cùng bắt nạt con."

"Con không biết làm sao, chỉ có thể liên tục mua đồ ăn vặt, mua trà sữa cho họ, thì họ mới chịu nhìn con sửa con mắt."

"Thậm chí một người bạn xã giao con còn không có nữa."

Lần đầu tiên tôi nghe Tống Viện nói nhiều như vậy.

Vừa dứt lời, con bé nhào vào lòng mẹ tôi khóc rống lên.

"Con sống không vui chút nào hết mẹ ơi, không vui chút nào hết..."

"Mẹ, con n gu d ốt lắm, mai mốt chắc sẽ làm mẹ mất mặt."

Mẹ tôi lau nước mắt trên khóe mắt, ôm chặt Tống Viện vào lòng.

"Nói tào lao gì đó? Làm gì có bà mẹ nào ghét con mình chứ?"

"Hơn nữa, bàn tay mười ngón còn có ngón ngắn ngón dài, làm sao mà đòi ai cũng thi đỗ trạng nguyên cho được?"

"Mẹ cũng có thông minh gì đâu. Nhưng con xem, không phải mẹ vẫn sống tốt sao? Có chồng thương, con cái ngoan ngoãn hiếu thuận, ai thấy mẹ mà không hâm mộ đỏ mắt cơ chứ?"

"Phúc phận của con còn ở phía sau."

Tống Viện yên lặng gật đầu, mặt dần có ý cười.

Ba tôi bỗng giơ tay.

"Đồng chí Lương Thục Tuệ nói rất đúng, nhưng mà đoạn khen tôi hơi ngắn."

Tôi vỗ vai ba tôi.

"Đồ ng c hí Thư Kiến Quốc, đừng đau lòng, đoạn này đồ ng c hí mẹ đã lược bỏ hai chục ngàn chữ rồi đó."

Nhất thời tiếng cười rộn ràng khắp nhà.

Đang vui vẻ thì bỗng nhiên Hàn Nhã Lan gõ đôi cà kheo lộc cộc đi tới.

"Lương Thục Tuệ, khi nào bà mới dẫn Hoan Hoan đi chuyển bộ khẩu đây?"

"Chuyển cái đ ít tôi đây này!"

Mẹ tôi vén tạp dề ỉn mông ra vỗ cái đét.

"Tôi nuôi cả hai đứa không nhả đứa nào hết. Bà còn to mồm nhiều chuyện nữa tôi nhét dép vào mồm bà bây giờ."

14.

Hôm đó sau khi bàn bạc xong, ba mẹ tôn trọng quyết định của Tống Viện, không bắt nó học lớp chọn nữa.

Vừa thi xong, Tống Viện dọn dẹp sách vở chuyển tới lớp thường.

Mấy người cùng chuyển lớp với Tống Viện nước mắt lưng tròng, cúi đầu buồn bã.

Nhưng nó thì phấn khởi vô cùng, vui như Tết vậy.

Từ sau khi chuyển lớp, con bé sáng sủa vui vẻ hơn bao nhiêu.

Tâm trạng tốt lên, lượng cơm nó ăn cũng tăng theo.

Mẹ tôi cắn răng, hiệu triệu cả nhà giảm béo cùng Tống Viện.

Mỗi ngày bắt tôi đi bộ với Tống Viện nửa giờ.

Buổi tối cả nhà ăn rau dưa salad cùng con bé.

Ăn được ba ngày, mẹ tôi là người đầu tiên vẫy cờ trắng.

"Bé Viện, nếu tuần này con xuống được hai cân thì cả nhà mới được ăn thịt."

"Hạnh phúc của mẹ nằm cả trong tay con. Không có thịt mẹ chửi khách cũng không ra hơi."

Thế là ý thức trách nhiệm của bé Viện lên cao.

Buổi tối nhảy dây thêm hẳn 500 cái.

Nó đứng giữa sân nhảy dây, mồ hôi đầm đìa.

Bên này mẹ tôi len lén dúi cho tôi cái túi giấy.

Hai mẹ con nhìn nhau cười.

Đợi Tống Viện nhảy xong, tôi lập tức bước tới cổ vũ.

"Bé Viện, em giỏi lắm, em tập thêm hai ngày là chị có hi vọng cơm có thịt rồi."

Tống Viện dựa vào tôi cười ha ha:

"Chị, chị chùi mép đi, toàn mùi cánh gà chiên mắm không á."

15.

Kiểm soát ăn uống, bắt đầu thể dục, cân nặng của Tống Viện xuống rất nhanh.

Theo cân nặng giảm xuống, còn có điểm thi của Tống Viện.

Sau khi tới lớp thường, nó còn chưa kịp vui mấy ngày.

Điểm kém đến mức khó tin.

Tống Viện ngơ ngác nhìn tôi.

"Chị, em không hiểu. Em đã dốt vậy rồi còn có thể dốt thêm được nữa hả?"

Cái này tôi cũng bó tay.

Hết cách rồi, chỉ đành theo dõi sát sao dò bài mỗi ngày, giúp nó bổ túc kiến thức từ đầu thôi chứ sao giờ.

"Bé Viện, em xem này, đây là đồ thị đặc trưng và công thức hàm số lượng giác."

"Những thứ căn bản này đều được quy định trong ADN, em nhớ chưa?"

Nó gật đầu như giã tỏi.

"Nhớ rồi ạ."

"Tốt, vậy Cos(a + b) khai triển ra là gì?"

Tống Viện nhíu mày nhăn trán.

"À... em nhớ là nó được quy định trong ADN."

Tôi: ???

Có lẽ là do mặt tôi khó coi quá, Tống Viện cúi đầu nhẹ giọng:

"Em xin lỗi chị, tại em ng u quá."

Tôi véo má nó.

"Bé Viện, em không n gu, em rất giỏi, tại chị giảng chưa rõ thôi."

"Nào, lại lần nữa."

Cứ thế, tôi rèn nó ở cường độ cao suốt một tháng.

Rất nhanh, lại đến kì thi hàng tháng.

Tôi bị kết quả thi của Tống Viện vả mặt rất kêu.

Hóa, Sinh được 6 điểm, còn Lý thi được 3 điểm.

Đầu tôi ong lên.

Mẹ tôi nhìn dãy điểm như số điện thoại kia rất lâu, sau đó mới chậm rãi nói:

"Hóa, Sinh điểm tối đa là mấy? Mười điểm hả?"

"Bé Hoan, con dạy cũng khá đấy chứ!"

Tống Viện đỏ mặt, co đầu rụt cổ đứng một bên.

Mẹ tôi lập tức hiểu ý, nháy mắt đổi giọng:

"Hầy, không sao. Chuyện học ấy mà, không vội được, không vội được. Hôm nay ăn cái gì nhỉ?"

"Mẹ, có lẽ bé Viện không hợp..."

"Chị, bỏ đi chị. Em không hợp học chữ đâu."

Con bé bỗng cười tự giễu:

"Mẹ Hàn nói đúng, em đúng là một con heo, một con heo ng u d ốt hết mức không th uốc nào cứu được."

Nói xong, không đợi mẹ con tôi nói gì, đã quay đầu vào phòng.