5.
Hôm đó gây gổ om sòm xong, Hàn Nhã Lan khóc sướt mướt đi khỏi.
Bà ta không đưa tôi đi được, nhưng sống chết không chịu nuôi Tống Viện nữa.
Mẹ tôi khoát tay, khí thế ngút trời hét to:
"Bà không nuôi thì để tôi nuôi là được chứ gì căng, cũng chỉ thêm đôi đũa cái chén, tôi lại sợ không nuôi nổi nó chắc."
Thế là, tối hôm ấy Tống Viện theo mẹ con tôi về nhà.
Ba tôi đi ship đồ ăn xong về nhà, vừa thấy con bé đã bô bô:
"Ô, con bé này ăn gì mà béo thế?"
Tống Viện vốn đã nơm nớp lo sợ ngồi co đầu rụt cổ khom lưng trước bàn ăn, nghe ông ấy nói, ánh mắt tối đi.
Mẹ tôi gắp một cục thịt kho tàu tọng vào mồm ba tôi.
"Không nói được câu nào hay thì ngậm miệng lại, ai nói ông câm đâu."
Ba tôi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:
"Bé Viện à, ba con ít học nói chuyện dzô diên thúi, con đừng có để bụng nha."
Tống Viện vốn đang cúi đầu, vừa nghe ba tôi nói, bỗng hoảng hốt ngẩng đầu lên.
"Ba, ba đừng nói như vậy. Ba nói đúng mà, tại con quá béo, béo như con heo luôn."
Con bé cười không tim không phổi, như thể nó thật sự không để ý tí nào.
Mẹ tôi vội vàng đứng lên, bưng dĩa tôm xóc bơ tỏi để tới trước mặt nó.
"Bé Viện, con đừng để ý ông ba con, nếm món tủ của mẹ đi nè."
Tống Viện hơi sững người, lập tức cầm đũa gắp mấy con tôm, vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngon.
Ba mẹ tôi cười hiền lành, lại gắp cho tôi một bát đầy có ngọn.
"Bé Hoan, con cũng ăn nhiều vào. Đúng là dạo này con hơi gầy đấy."
Bầu không khí trên mâm cơm vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Ai ngờ, mấy phút sau trên mặt Tống Viện nổi những nốt ban đỏ lớn.
Mẹ tôi sợ hết vía, hoảng hốt đòi đưa nó đi bác sĩ.
Tống Viện còn sợ hãi, nhưng rõ ràng vẫn khá bình tĩnh.
Nó gãi gãi mấy cái rồi nhẹ nhàng nói:
"Mẹ đừng lo, không sao đâu ạ, chỉ bị dị ứng thôi, lát là hết ngay ấy mà."
"Mẹ nấu ăn ngon ghê á, con muốn ăn thêm nữa."
Tôi đè đũa nó lại.
"Viện, em điên hả? Biết bị dị ứng mà còn dám ăn à? Em không muốn sống nữa sao?"
Phải thèm ăn đến cỡ nào mới nhắm mắt ăn liều như vậy chứ?
Có lẽ do tôi quá nghiêm khắc, Tống Viện run lẩy bẩy.
Nó ngây ngốc rất lâu mới cất giọng lí nhí:
"Tại em thấy mẹ có làm làm cho em, không ăn sợ mẹ buồn."
"Hơn nữa mẹ em... à, mẹ Hàn không cho em kén ăn."
"Chỉ ngứa xí thôi, không chết được đâu ạ."
Kén ăn?
Nó không ăn được đồ nó dị ứng mà kêu kén ăn gì trời?
Trời đất ơi nói chuyện gì chướng quá vậy nè trời?
Tôi tức xì khói, muốn gọi điện chửi một trận nhưng bị ba tôi cản lại.
Mẹ tôi nước mắt lưng tròng.
Mẹ giành chén đũa trong tay Tống Viện, gắp hết tôm ra.
"Bé Viện, là lỗi của mẹ, mẹ chưa hỏi khẩu vị của con."
"Con còn có thứ gì không ăn được, cứ nói hết ra cho mẹ, sau này mẹ sẽ lưu ý khi nấu ăn."
Tống Viện đứng bật dậy, đôi vai bất giác run rẩy.
"Ba, mẹ, con dễ nuôi lắm, ăn gì cũng được, không kén gì hết đâu."
"Ba mẹ đừng ghét bỏ con, đừng đuổi con về bên đó."
Ba mẹ lẫn tôi đều ngơ ra.
Cuối cùng tôi hoàn hồn trước dịu giọng hỏi nó:
"Có phải Hàn Nhã Lan đối xử với em không tử tế không?"
Tống Viện cố giấu sự hoảng sợ trong mắt, lắc đầu như trống bỏi.
"Không không, bà ấy đối xử với con tốt lắm, tại con ng.u d.ốt, như heo vậy."
Tôi không đếm nổi đây là lần thứ mấy Tống Viện tự ví mình là heo nữa.
Ánh mắt nó trong veo, khóe mắt còn vương nét cười ngây ngô.
Tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý cách xưng hô đầy sỉ nhục này.
Nhưng nó thật sự không thèm để ý gì sao?
Tôi gọi nó là em, nhưng nó bằng tuổi tôi, rõ ràng là tuổi thích chưng diện.
Lại bị người thân nhất suốt ngày s.ỉ nh.ụ.c mạt s.át.
Cảm giác đó làm sao mà dễ chịu cho được.
Trong lòng tôi chua xót, mà mẹ tôi cũng rưng rưng nước mắt.
"Mẹ, sau này cứ để Viện Viện đấy cho con, ai dám b.ắ.t n.ạ.t nó, con liề.u m.ạ.ng với người đó!"
Kể cả Hàn Nhã Lan.
6.
Sáng sớm hôm sau, tôi với Tống Viện vừa ra cửa thì đã thấy Hàn Nhã Lan đánh xe sang tới chờ trước cổng.
"Hoan à, mẹ tới đưa con đi học."
Bà ta tới kéo tay tôi, không nói gì lôi tôi đi.
Vừa đi vừa nhét một hộp đồ ăn sang chảnh vào tay tôi.
"Con xem này, mẹ còn mua bữa sáng siêu xịn cho con nữa này."
"Mua ở khách sạn năm sao đấy, chắc chắn con chưa được ăn bao giờ, ăn thử đi."
Bà ta giới thiệu nhiệt tình, tươi cười rạng rỡ nhưng trước sau không thèm ném cho Tống Viện nửa cái liếc mắt.
Tôi hất tay bà ta ra, nắm tay Tống Viện.
"Con muốn đi với Viện Viện."
Hàn Nhã Lan bĩu môi, khinh thường lườm Tống Viện.
"Hoan à, con trách xa con h.eo n.g.u đ.ầ.n kia ra."
"Lỡ đâu nó l.ây bệ.nh n.g.u cho con thì c.h.ế.t."
Tống Viện nhìn mũi chân mình, giọng nói lí nhí như muỗi kêu.
"Chị Hoan, chị đi với mẹ Hàn đi, em tự đi học được mà."
"Không được!"
Tôi ôm vai Tống Viện.
"Hai đứa mình là chị em, đời này phải như hình với bóng."
Nghe tới hai chữ "chị em", Tống Viện bỗng ngây người.
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt nó đã ngân ngấn nước.
Tôi giả bộ không thấy gì, cười hì hì véo cặp má mũm mĩm của nó.
"Mẹ sợ em không quen chen chúc trên xe buýt, nên nhét cho chị mấy trăm nghìn, dặn bọn mình gọi taxi."
Tống Viện bị tôi bóp má chu mỏ nhìn cưng vô cùng.
Nó ngẩn ra một lát, sau đó nghiêm túc nói:
"Chị Hoan, thực ra em đi xe buýt cũng được mà. Tiền đó để dành đi ạ."
Chị Hoan?
Sao nghe xã giao thế cơ chứ?
Sao không gọi chị luôn có phải thân thiết hơn không?
Hàn Nhã Lan vừa nghe thấy thế, lập tức nhào tới xỉa xói Tống Viện.
"Đ.ồ n.g.u này, mày là con nhà nghèo, đừng có bắt con gái vàng con gái bạc của tao chịu khổ chung với mày!"
"Hoan à, mau lại đây, mẹ chở con đi học. Con xem đi, Porsche hẳn hoi nhé, con chưa từng ngồi thử đúng không?"
Bà ta lại mắng em gái tôi!
Tôi tức xịt khói, xô bà ta ra, che chở Tống Viện sau lưng mình.
"Bà cũng chưa từng ăn c.ứ.t đúng không? Sao nào, có tò mò muốn nếm thử không?"
"Tôi nói với bà nhiều lần rồi, mẹ tôi tên là Lương Thục Tuệ."
"Bà đừng có mà suốt ngày chường mặt ra đây nữa, tôi nhìn thấy mặt bà tôi ứa gan lắm luôn bà biết không?"
"Tôi ước gì da tôi được chăm sóc tốt như da bà, dày như tường thành luôn!"
Bị tôi chửi xối x.ả một t.ăng như s.ú.ng liê.n thanh, Hàn Nhã Lan sợ tới á khẩu luôn.
Dưới ánh mắt sùng bái của Tống Viện, bọn tôi dắt tay nhau, thong thả chạy tới trạm chờ xe buýt.
7.
Tống Viện học cùng lớp với tôi.
Nhưng thành tích của nó không tới đâu cả, do Hàn Nhã Lan đi cửa sau nhét nó vào lớp này.
Đây vốn là bí mật ai cũng biết ở lớp tôi.
Cũng vì thế, bạn cùng lớp không ưa gì nó.
Nó vẫn luôn ngồi ở hàng cuối, bình thường chẳng mấy khi lên tiếng, không mấy ai để ý đến sự tồn tại của nó ở trong lớp.
Nhưng giờ nó là em gái tôi.
Trách nhiệm của người làm chị và linh hồn học bá triệu hoán tôi.
Tôi quyết chí phải giúp nó vươn lên.
Chuông hết giờ vừa reo, tôi chuẩn bị tâm sự với nó kế hoạch giúp nó lên trình.
Nhưng vừa nghiêng đầu đã không thấy nó đâu.
Tôi: ???
Nếu nó sử dụng tốc độ này khi thi chạy 800 mét thì lo gì không qua môn thể dục cơ chứ?
Tôi cười khổ một tiếng, đi ra khỏi lớp.
Vừa tới chỗ rẽ cầu thang, đã thấy mấy nữ sinh lớp khác vây Tống Viện lại.
"Heo béo, không phải đã hẹn là hôm nay mày bao sao? Sao thế, xót của à?"
"Đúng đấy, heo béo, đã nói rõ là tháng này mày bao cơm trưa cả hội mà, sao thế, muốn đổi ý à?"
Tống Viện bị đẩy tới góc tường, mặt mày khúm núm sợ hãi, lắp ba lắp bắp:
"Mấy... mấy... mấy chị ơi, nhà... nhà em gặp chuyện, bây giờ em không có đủ tiền..."
Nữ sinh cầm đầu tên là Nhϊếp Trân Trân, chị đại đầu gấu trong trường.
Cô ta giả bộ giật mình há mồm, đưa tay vỗ vỗ vào mặt Tống Viện.
"Ai không biết nhà mày lắm tiền nhiều của chứ? Không muốn mời bọn này ăn cơm thì cứ nói thẳng ra."
"Mấy chị vả mấy cái cũng đủ vui rồi!"
Đột nhiên cô ta ghé sát vào tai Tống Viện, cười khúc khích rồi hô lớn:
"Con heo béo ch.ế.t ti.ệ.t!"
Trong nháy mắt đó tôi m.áu nóng xộc lên đầu, nhào tới xô Nhϊếp Trân Trân ra.
"Mày bị thần kinh à?"
"Ăn c.ứ.t hay sao mà mồm thối vậy?"
Nhϊếp Trân Trân lảo đảo suýt ngã, nhìn thấy tôi thì đổi sắc mặt cười hì hì.
"Thư Hoan, tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng lại đi."
"Bọn tao với heo béo là chị em thân thiết, nói chuyện giỡn chơi xí hoy mà, mắc mớ gì tới mày không?"
"Đúng không, heo béo?"
Cô ta vừa nói vừa khoác vai Tống Viện, nụ cười khiến tôi muốn mửa vào mặt cô ta luôn.
Tống Viện sợ hãi co đầu rụt cổ đứng bên cạnh, đang run lẩy bẩy tính gật đầu.
Tôi lanh tay lẹ mắt chụp cái cằm nó lại không cho nó gật đầu.
"Tống Viện, em nói xem ai là chị em của em hả?"
"Em nhìn cho rõ đi, chị mới là chị của em, bà chị duy nhất của em."
Tôi tức tối bóp mặt nó.
"Mắc mớ gì phải cho chúng nó tiền? Em có nợ gì chúng nó đâu."
"Ai bắt nạt em, em phải ch.ử.i lại, đấ.m lại. Không được xí xóa cho qua, đừng nghĩ là của đi thay người."
"Có mấy người hay được nước lấn tới lắm."
Nhϊếp Trân Trân nhảy dựng lên: "Thư Hoan, mày mắng ai đấy?"
"Trời đậu, tao quên mất, lại coi mày là người, xin lỗi nha."
Tôi cười toe toét, cái miệng không nhường ai một phân.
"Có mấy con c.h.ó hay được nước lấn tới lắm."
"Đcmm, con c.h.ó này, thái độ lồi lõm đúng không? Bà mày cho mày biết tay!"
Nhϊếp Trân Trân nổi điên nhào tới.
Tôi siết nắm đấm, thụi một phát vào giữa ngực cô ta.
Cô ả loạng choạng té lăn đùng ra đất.
Một chớp mắt sau đã lồm cồm bò dậy xông vào đánh nhau với tôi.
Mấy nữ sinh kia giả bộ can ngăn, nhưng lại lén ngắt nhéo tôi liên tục.
Tống Viện sững sờ, tay chân luống cuống đứng yên bên cạnh.
Tôi một chọi bốn, nháy mắt hóa tướng quân xung trận.
Nhưng không có viện binh thì tướng quân cũng hẹo.
Rất nhanh, tôi bị bốn đứa kia đè xuống đất, không thể động đậy.
"Con c.h.ó này, không có sức thì đừng có lắm chuyện!"
"Vì một con heo bé.o ch.ế.t nh.át như vậy, có đáng không?"